Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 133

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười trên môi Diệp Tử cứng lại, “Ờ… mình đột nhiên thấy cần đi vệ sinh, cậu ăn bánh trước đi nhé, là vị xoài mà cậu thích đó.”

Lạc Ninh vừa hút trà sữa vừa nhìn bóng lưng Diệp Tử vội vội vàng vàng bỏ chạy, khóe môi khẽ nhếch lên.

Lúc này bụng cô bắt đầu kêu réo không ngừng.

Không thể để tâm đến việc đang ở khoa cấp cứu nữa, cô mở nắp hộp bánh ra, bắt đầu ăn lấy ăn để.

Khi Diệp Tử quay lại sau khi đi vệ sinh, Lạc Ninh đã ăn gần xong, đang dọn dẹp tàn tích của hộp bánh.

Thấy cô ăn sạch bánh, Diệp Tử hỏi: “Mình mua ít quá à? Có cần mình ra mua thêm bánh đường không?”

Ngay cổng bệnh viện có một quầy bán bánh đường, Lạc Ninh rất thích, thường xuyên ghé mua.

Lạc Ninh lắc đầu: “Ăn thêm nữa là tối khỏi ăn cơm luôn, cậu đợi mình chút, mình bàn giao công việc xong là đi được.”

“Ừ, đi đi.” – Diệp Tử ngồi xuống ghế của mình, tranh thủ nhắn tin cho Lăng Hạo Nhiên.

Diệp Tử: Bọn tôi sắp xong rồi, lát nữa có thể đi luôn. Bên anh xong chưa?

Lăng Hạo Nhiên: Anh cũng xong rồi. À, anh có thể dẫn theo một người bạn được không? Là một cô gái xinh đẹp đấy.

Diệp Tử: Được chứ, vừa hay Lạc Ninh cũng ngại nữa.

Lăng Hạo Nhiên: Vậy lát gặp nhé.

Diệp Tử: Lát gặp.

40 phút sau.

Diệp Tử lái chiếc xe thể thao của mình, chở Lạc Ninh đến nhà hàng mà Lăng Hạo Nhiên đã đặt trước.

Đó là một nhà hàng Tây có phong cách rất đặc biệt.

Diệp Tử biết nhà hàng này, khi hai người đi về phía cổng nhà hàng, cô vừa đi vừa giới thiệu:

“Nghe nói bò bít tết ở đây ngon lắm. Nhiều người trong giới nghệ thuật rất thích đến đây, vì chỗ này là nhà hàng dạng thành viên, chỉ hội viên mới được vào ăn. Nghe nói mức tối thiểu để làm hội viên là mười vạn đó.”

Lạc Ninh kinh ngạc: “Đúng là nghèo khiến người ta không tưởng tượng nổi. Nay đi với cậu được hưởng ké rồi.”

Diệp Tử: “Mình cũng chẳng nỡ nạp tiền làm hội viên đâu, bọn mình là hưởng ké Hạo Nhiên đó.”

Lạc Ninh: “Tiểu thư nhà giàu như cậu thiếu gì tiền, chẳng qua không muốn nạp thôi.”

Diệp Tử: “Mình nói thật nhé, mình ghét nhất kiểu chỗ bắt khách nạp tiền như vậy. Gửi ngân hàng còn có lãi, nạp vào nhà hàng làm gì? Về góc độ tài chính thì cực kỳ không đáng.”

Lạc Ninh bật cười: “Vâng vâng, tiểu thư chỉ thích mua sản phẩm tài chính.”

Hai người vừa cười nói vừa bước vào nhà hàng, lễ tân lập tức niềm nở đón tiếp: “Hai cô có đặt chỗ trước không ạ?”

Diệp Tử: “Bọn tôi là bạn của anh Lăng.”

Lễ tân lập tức nở nụ cười rạng rỡ hơn: “Anh Lăng đã đến rồi, có dặn dò trước. Mời hai cô theo tôi.”

Hai người được dẫn lên phòng riêng tầng hai.

Cửa vừa mở ra.

Người bên trong đều quay đầu lại theo phản xạ.

Lăng Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, cười tươi chào đón: “Bác sĩ Diệp, bác sĩ Lạc, mời ngồi.”

Lạc Ninh khẽ gật đầu, cùng Diệp Tử đi đến chỗ ngồi đối diện Lăng Hạo Nhiên.

Người phụ nữ ngồi cạnh Lăng Hạo Nhiên cũng đứng dậy: “Bác sĩ Diệp ngồi bên này nhé.”

Diệp Tử ngăn lại: “Không cần đâu, ngồi đâu mà chẳng được.”

Lăng Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng, vội giới thiệu:

“Vị này là cô Lê – nghệ sĩ chủ lực của đoàn kịch thành phố Bắc Lĩnh. Nếu hay xem kịch nói chắc chắn sẽ biết đến cô ấy.”

Diệp Tử lạnh nhạt: “Xin lỗi, bọn tôi không xem kịch nói.”

Lê Oanh vừa đánh giá hai người, vừa nở nụ cười: “Kịch nói là loại hình biểu diễn khá kén người xem, không như mảng phim ảnh của anh Hạo Nhiên, dễ tiếp cận khán giả hơn.”

Diệp Tử: “Phim anh ấy đóng tôi cũng không xem.”

Lăng Hạo Nhiên cười khan hai tiếng, quay sang Lê Oanh: “Đừng để ý nhé, bác sĩ Diệp vốn thẳng tính như vậy. Vị này là bạn thân của cô ấy, bác sĩ Lạc. Chồng bác sĩ Lạc là đội trưởng đội hình sự của phân cục Nam Thành.”

 

Diệp Tử lập tức không vui, ngắt lời: “Anh Lăng, anh giới thiệu chồng của Ninh Ninh như vậy, có hỏi qua ý cô ấy chưa?”

Lăng Hạo Nhiên ngẩn người – không hiểu sao Diệp Tử lại phản ứng như thể ăn phải thuốc súng vậy, chẳng lẽ là… đang ghen?

Lê Oanh cũng có chút ngượng.

Lạc Ninh đành đứng ra giảng hòa: “Không sao đâu, may mà chồng tôi là cảnh sát, không phải tội phạm. Anh Lăng gọi món chưa? Tôi làm phẫu thuật cả buổi chiều, đói lắm rồi, mình vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”

“Được, tôi gọi phục vụ đến ngay.” – Lăng Hạo Nhiên đứng dậy bấm chuông.

Bốn người lần lượt chọn món.

Sau khi phục vụ rời đi, Lê Oanh chủ động bắt chuyện: “Tôi nghe anh Hạo Nhiên nói hai cô là bác sĩ của bệnh viện Đức Khang. Tôi cũng có một người bạn làm việc trong Tập đoàn Đức Khang, sau này có dịp giới thiệu hai bên làm quen.”

Diệp Tử mặt lạnh như tiền: “Cảm ơn, nhưng bọn tôi rất bận, không có thời gian kết giao và duy trì nhiều mối quan hệ bạn bè như vậy.”

Nghe xong, Lạc Ninh dưới gầm bàn vội giơ tay véo Diệp Tử một cái.

Diệp Tử giả vờ kêu lên: “Cậu véo mình làm gì? Mình nói thật mà. Bọn mình bận muốn chết, còn đâu thời gian mở rộng mối quan hệ? Hơn nữa, mình cũng không thiếu bạn bè.”

Lạc Ninh dở khóc dở cười, quay sang nói với Lăng Hạo Nhiên và Lê Oanh: “Cô ấy tới kỳ rồi, mọi người đừng chấp.”

Lăng Hạo Nhiên nhìn bộ dạng khó chịu của Diệp Tử, trong lòng ngầm vui vẻ – chắc chắn cô ấy đang ghen rồi.

Chứng tỏ cô ấy quan tâm đến anh.

Lê Oanh mỉm cười nhẹ nhàng, chuyển ánh mắt sang Lạc Ninh.

“Bác sĩ Lạc thật khiến tôi thay đổi cách nhìn về nghề bác sĩ. Lúc cô bước vào, tôi còn tưởng là nghệ sĩ nữa cơ. Với nhan sắc của cô, làm minh tinh cũng dư sức.”

Lạc Ninh nghe vậy không thấy vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy hơi khó chịu.

Lạc Ninh: “Cô Lê quá khen rồi. Cô mới là người đẹp bẩm sinh, rất phù hợp để toả sáng trên sân khấu. Còn tôi chỉ muốn dùng đôi tay này để cứu sống thêm nhiều người bệnh mà thôi.”

Nụ cười trên môi Lê Oanh cứng đờ lại.

Một câu của Lạc Ninh, không chỉ khéo léo châm biếm cô ta, mà còn nâng tầm giá trị bản thân.

Một bên là người mang lại niềm vui giải trí, một bên là người cứu giúp tính mạng – ai cao quý hơn, nhìn là biết.

Lê Oanh lúc này mới nhận ra, Diệp Tử là kiểu người thẳng thắn nghĩ gì nói nấy, còn Lạc Ninh… là kiểu phụ nữ trình độ rất cao.

Lưng Lăng Hạo Nhiên đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Anh không hiểu sao Lạc Ninh cũng lại “đấu khẩu” với Lê Oanh? Mà quan trọng là… miệng lưỡi bên nào cũng sắc bén như nhau.

May mà nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên.

Diệp Tử và Lạc Ninh lập tức cầm dao nĩa, chúi đầu vào ăn, không buồn để ý tới Lê Oanh hay Lăng Hạo Nhiên nữa.

 

Lăng Hạo Nhiên thấy vậy liền hỏi: “Cô Lê, món không hợp khẩu vị à?”

Lê Oanh mỉm cười lắc đầu: “Anh Hạo Nhiên, bò bít tết rất ngon. Nhưng tôi vốn dĩ không ăn tối, sợ tăng cân.”

Diệp Tử liếc nhìn thân hình gầy trơ xương của Lê Oanh, rồi lại liếc nhìn phần bò bít tết gần như còn nguyên trên đĩa cô ta.

Cô cố tình kéo dài giọng, nói đầy ẩn ý:

“Chậc… trên thế giới này không biết bao nhiêu người còn đang đói ăn, thế mà lại có người có đồ ăn ngon trước mặt lại chẳng muốn ăn. Đúng là số phận trớ trêu thật.”

“Cái đĩa bò bít tết đó chắc cũng đủ cho vài người ăn no rồi.”

Sắc mặt Lê Oanh lập tức đỏ bừng.

Cô ta nghiến răng cười gằn, châm chọc lại: “Xem ra bác sĩ Diệp chắc hiếm khi được ăn món ngon thế này nhỉ?”

Lăng Hạo Nhiên vội vàng ho nhẹ một tiếng: “Cô Lê, ông ngoại của bác sĩ Diệp là người sáng lập Tập đoàn Mạnh thị.”

Lê Oanh nghẹn họng.

Cô ta hoàn toàn không ngờ, Diệp Tử lại là thiên kim tiểu thư – mà lại đi làm bác sĩ?

Diệp Tử lúc này ngước mắt lên, khóe môi nhếch lên đầy trào phúng, nhìn chằm chằm Lê Oanh:

“Cô đang muốn hỏi, tại sao tôi không ở nhà làm tiểu thư, mà lại chọn làm bác sĩ vất vả đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment