Lạc Ninh khẽ nhíu mày suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm:
“Ở Bắc Lĩnh quả thật có một vị đại sư châm cứu rất giỏi, nhưng tôi nghe nói ông ấy là người khá lập dị. Dù có rất nhiều người đến nhờ chữa bệnh, ông ấy chỉ nhận những ai mà ông ấy có ‘duyên mắt’.”
Tề Gia Hằng hỏi:
“‘Duyên mắt’ là sao?”
Lạc Ninh gật đầu:
“Ừ, tức là nếu ông ấy thấy ai vừa mắt thì sẽ chữa, còn không thì đóng cửa không tiếp.”
Lục Thừa Uyên hỏi:
“Vị đại sư đó tên là gì? Anh sẽ đích thân đi gặp ông ấy.”
Lạc Ninh đáp:
“Em chỉ biết mọi người gọi ông ấy là ‘Ngụy sư phụ’.”
Tề Gia Hằng quay sang Lục Thừa Uyên:
“Đội trưởng Lục, nếu anh tìm được ông ấy, tôi muốn đi cùng để bái phỏng.”
Giáo sư William cũng nói thêm:
“Tôi cũng vậy, tôi rất muốn gặp vị đại sư này.”
Lạc Ninh:
“Em cũng muốn đi.”
Lục Thừa Uyên:
“Được, để tôi về tìm hiểu xem Ngụy sư phụ đang ở đâu, xác định được rồi thì chúng ta cùng đi.”
Sáng hôm đó, sau khi về cục, Lục Thừa Uyên liền bố trí công việc, bảo mọi người tìm tung tích Ngụy sư phụ.
Chiều đến, Trì Húc mang tin vui tới: đã tìm được vị Ngụy sư phụ.
Trì Húc báo cáo:
“Ngụy sư phụ trong hồ sơ hệ thống có tên là Ngụy Tông, năm nay 76 tuổi, chưa từng kết hôn, không có con cái, hiện không sống ở thành phố Bắc Lĩnh.”
Lục Thừa Uyên hỏi:
“Ông ấy đang ở đâu?”
Trì Húc:
“Hiện tại ông ấy sống một mình trên vùng núi phía Bắc.”
Lục Thừa Uyên ngạc nhiên:
“Sống một mình trên núi?”
Trì Húc gật đầu:
“Phải, tôi đã liên hệ được với người kiểm lâm khu vực đó. Ông ta biết chỗ ở của Ngụy sư phụ, thi thoảng còn giúp mang ít đồ sinh hoạt cho ông ấy, như gạo, mì, dầu ăn…”
Lục Thừa Uyên:
“Ông ấy có điện thoại không? Ta gọi trước để hỏi thử.”
Trì Húc cười bí hiểm:
“Quan trọng là… Ngụy sư phụ không có điện thoại.”
Lục Thừa Uyên:
“Vậy ông ấy liên lạc với kiểm lâm bằng cách nào?”
Trì Húc:
“Họ không liên lạc đâu, chỉ là người kiểm lâm đó mỗi thứ Năm hàng tuần sẽ đi tuần rừng qua khu vực của Ngụy sư phụ. Ông ấy sẽ ghi lại những gì cần mua, nhờ mang lên vào lần sau.”
Lục Thừa Uyên:
“Thứ Năm à… không phải là ngày mai sao?”
Trì Húc:
“Cậu định đi cùng à? Người kiểm lâm nói chỉ có thể đi xe tới chân núi, rồi phải đi bộ thêm một tiếng nữa mới tới.”
Lục Thừa Uyên:
“Nếu cậu không đi được thì khỏi đi, tôi đi một mình cũng được.”
Trì Húc phản đối ngay:
“Cậu đang đùa à? Ai bảo tôi không đi nổi? Tôi đi cùng! Tôi cũng muốn gặp Ngụy sư phụ.”
Lục Thừa Uyên nheo mắt:
“Cậu gặp ông ấy làm gì?”
Trì Húc cười hì hì:
“Tôi nghe nói Ngụy sư phụ có kỹ thuật châm cứu thần kỳ, từng chữa khỏi cho người liệt hơn chục năm. Tôi muốn nhờ ông ấy giúp ba tôi thử xem.”
Nghe vậy, Lục Thừa Uyên gật đầu:
“Vậy liên hệ người kiểm lâm đi, hỏi mai mấy giờ vào rừng. Mình đến sớm gặp ông ta. Nhớ chuẩn bị đồ đạc leo núi cho kỹ, phòng trường hợp bất trắc.”
Nói xong, anh chuyển cho Trì Húc 5.000 tệ.
“Số còn lại ngoài đồ dùng thì mua thêm ít quà biếu Ngụy sư phụ. Hỏi kiểm lâm xem ông ấy đang cần gì.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Trì Húc:
“Rõ rồi, để tôi đi chuẩn bị.”
Vì phải đi bộ một giờ nên ban đầu Lục Thừa Uyên chỉ định đi với Trì Húc, không rủ Tề Gia Hằng hay Giáo sư William đi cùng.
Nhưng Lạc Ninh khăng khăng đòi đi—cô vốn thích leo núi, thời đại học thường leo cùng Diệp Tử.
Diệp Tử biết tin thì nài nỉ Lạc Ninh cho đi cùng, nói là để làm bạn.
Vậy là chuyến lên núi tìm Ngụy Tông biến thành nhóm năm người.
Rạng sáng hôm sau lúc 5 giờ, Diệp Tử lái xe đi đón Trì Húc, còn Lục Thừa Uyên chở Lạc Ninh, cùng tiến về hướng Bắc.
Họ lái xe suốt hai tiếng mới đến được điểm hẹn với người kiểm lâm.
Sau đó lại lái thêm nửa tiếng, đỗ xe trước cổng một ngôi miếu nhỏ, rồi bắt đầu hành trình leo núi.
Lục Thừa Uyên và Trì Húc phải vác đồ ăn mang cho Ngụy sư phụ.
Người kiểm lâm cũng giúp mang theo một thùng mì gói.
Lúc đầu lên núi, ai nấy đều hứng khởi, tinh thần phấn chấn.
Nửa tiếng sau, nụ cười trên mặt mọi người biến mất.
Vì đường núi rất khó đi, đặc biệt là với hai cô gái—hai chân bắt đầu run lên, vẫn phải cắn răng theo kịp đoàn.
Diệp Tử thì thầm với Lạc Ninh:
“Chú kiểm lâm kia ghê thật, đi như bay ấy!”
Lạc Ninh đáp:
“Người ta tuần rừng mỗi tuần, đi mãi thành quen rồi.”
Diệp Tử th* d*c:
“Có thể kêu họ nghỉ chút không? Mình chịu hết nổi rồi, thật sự không đi nổi nữa.”
Thấy sắc mặt Diệp Tử hơi tái, Lạc Ninh quay sang gọi chồng:
“Anh ơi, nghỉ một chút được không? Em hết sức rồi.”
Người kiểm lâm nghe vậy vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, tôi quên mất là mấy người làm việc văn phòng ít vận động. Vậy nghỉ 10 phút rồi đi tiếp, cũng không vội lắm đâu.”
Trì Húc thở phào trong lòng—anh cũng hơi đuối rồi.
Chủ yếu là vì mang vác quá nhiều đồ.
Sau khi nghỉ 10 phút, mọi người thấy đỡ hơn, nhưng đi thêm vài phút lại mệt trở lại.
Lần này, Diệp Tử cảm thấy hai chân tê mỏi, đi một bước cũng thấy khó.
May mà lần này người kiểm lâm cố ý đi chậm lại.
Cuối cùng, quãng đường mà ông ta thường chỉ mất một giờ, lần này mất tới một tiếng rưỡi.
Tới đoạn cuối, Lạc Ninh và Diệp Tử đều được “kéo” đi bởi hai người đàn ông của mình.
Khi họ đến nơi ở của Ngụy Tông, ông đang ở ngoài sân chẻ củi với một chiếc rìu lớn trong tay.
Thấy kiểm lâm dẫn theo nhiều người đến, Ngụy Tông lập tức thể hiện rõ sự khó chịu, cau mày hỏi:
“Lão Châu, ông dẫn nhiều người đến đây làm gì? Tôi chẳng đã nói rồi sao? Đừng tùy tiện dẫn người tới!”
Lão Châu vội đặt gói đồ trên lưng xuống, giải thích:
“Ngụy sư phụ, hai cậu này là cảnh sát, hai cô gái là bác sĩ khoa cấp cứu của Bệnh viện tổng Đức Khang. Họ có chuyện rất quan trọng muốn nhờ thầy giúp đỡ.”
“Thầy đừng vội nổi giận. Họ còn đặc biệt mang nhiều quà cho thầy nữa cơ.”
Ông ta liếc mắt ra hiệu cho Lục Thừa Uyên:
“Đội trưởng Lục, mau đưa quà các anh mang cho Ngụy sư phụ đi.”
Lục Thừa Uyên hiểu ý, bước lên trước đặt những món đồ trên lưng xuống.
“Ngụy sư phụ, thật xin lỗi vì đã đường đột quấy rầy. Nhưng tôi thật sự hết cách mới tìm đến thầy. Mong thầy cho tôi cơ hội được kể câu chuyện của mình. Sau khi nghe xong, nếu thầy không đồng ý giúp, tôi tuyệt đối không làm phiền thêm.”
Trì Húc cũng nói theo:
“Tôi cũng vậy, Ngụy sư phụ. Mong thầy nghe tôi kể một chút.”
Lão Châu tiếp lời khuyên nhủ:
“Ngụy sư phụ, họ đã cùng tôi leo núi suốt một tiếng rưỡi mới đến được đây. Hai cô gái đi mệt muốn xỉu rồi. Thầy có thể pha cho họ bình trà được không?”
Ngụy Tông nhìn sang Lạc Ninh và Diệp Tử, lông mày hơi nhíu lại.
Ông trầm ngâm vài giây rồi nói với lão Châu:
“Ngồi ngoài sân đi. Để tôi pha trà.”
Lão Châu vội vã gọi mọi người:
“Mau ngồi xuống đi. Bộ bàn ghế này là Ngụy sư phụ tự tay làm đó, từ gỗ khô trong rừng.”
Diệp Tử chăm chú quan sát bộ bàn ghế trong sân, ngạc nhiên thốt lên:
“Ngụy sư phụ thật là khéo tay, bàn ghế đẹp quá! Ông ngoại tôi rất thích những món đồ thủ công độc đáo như vậy. Ngụy sư phụ có bán không? Tôi muốn mua một bộ làm quà sinh nhật cho ông ngoại vào tháng sau.”