Lão Châu đứng bên cạnh mỉm cười trả lời:
“Bác sĩ Diệp, Ngụy sư phụ chắc chắn sẽ không bán cho cô đâu, ông ấy không thiếu tiền, làm gì cũng theo tâm trạng cả.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi chứ không dám xin Ngụy sư phụ nhường lại đâu ạ.” Diệp Tử mím môi cười.
“Tôi có điều này hơi thắc mắc, chỗ này trên núi có điện không ạ?”
“Vậy buổi tối Ngụy sư phụ dùng gì để chiếu sáng?”
Lão Châu đáp: “Ở đây không có điện, buổi tối Ngụy sư phụ dùng nến, trời vừa tối là ông ấy nghỉ ngơi luôn.”
Một cơn gió thoảng qua, Diệp Tử không hiểu sao cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Lạc Ninh, khẽ hỏi:
Lạc Ninh hỏi lại: “Cậu sợ à?”
Diệp Tử đáp: “Còn phải hỏi sao, đừng nói là ban đêm, ngay cả ban ngày mình cũng thấy rờn rợn rồi.”
Trì Húc nghe vậy liền chen vào cười: “Em sợ bóng tối à? Bác sĩ các em mà cũng sợ bóng tối sao?”
Diệp Tử liếc anh ta một cái: “Làm bác sĩ thì không được sợ bóng tối chắc?”
Trì Húc: “…”
Lục Thừa Uyên nhíu mày nhìn Trì Húc: “Không thì cậu thử ở lại đây một đêm xem sao?”
Trì Húc cười hì hì: “Tôi cũng không dám.”
Lão Châu tiếp lời: “Thật ra cũng không có gì ghê gớm đâu. Tôi nhớ hồi lần đầu tiên đi tuần rừng, cũng sợ lắm.”
“Chỉ cần nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay là căng thẳng không chịu được, sau này quen rồi mới hiểu thật ra chỉ là tiếng gió mà thôi.”
Tò mò bị khơi dậy, Diệp Tử hỏi: “Chú Châu, chú làm kiểm lâm bao nhiêu năm rồi ạ? Có từng gặp chuyện gì đáng sợ không?”
“Tôi làm kiểm lâm từ năm ba mươi lăm tuổi, năm nay năm mươi tám rồi, tổng cộng hai mươi ba năm.”
Lão Châu vừa hồi tưởng vừa kể lại một cách trầm tĩnh.
“Nếu nói đến chuyện đáng sợ thì đúng là có, nhưng không phải như mấy thứ các cháu tưởng tượng.”
Trì Húc cũng tò mò: “Là gì thế ạ?”
Lão Châu nghiêm mặt nhìn Trì Húc, thu lại nụ cười, nói nghiêm túc:
“Đội phó Trì, các cậu làm cảnh sát chắc hẳn biết tôi đang nói gì, điều đáng sợ không phải là những thứ không thấy được.”
“Là con người” – Lục Thừa Uyên tiếp lời – “Đúng không chú Châu? Điều đáng sợ là tội phạm và các vụ án hình sự.”
Lão Châu gật đầu liên tục: “Đội trưởng Lục nói đúng, điều đáng sợ chính là có người lợi dụng địa hình rừng núi này để gây án, hoặc trốn vào đây lẩn tránh.”
Lạc Ninh hơi nhíu mày: “Vậy chú Châu, chú từng gặp vụ việc nào như vậy chưa?”
“Hồi trước, một năm có thể gặp vài lần, giờ thì ít rồi.”
Nụ cười lại hiện lên trên gương mặt lão Châu, ông xúc động nhìn Lục Thừa Uyên và Trì Húc, nói:
“Là nhờ có các cậu đấy, các cậu dùng tính mạng để bảo vệ thành phố này, cũng như những người đang sống trong đó.”
Lão Châu cả đời kính trọng ba hạng người.
Một là thầy giáo.
Hai là bác sĩ.
Ba là cảnh sát.
Bình thường có không ít người đến dò hỏi ông về chuyện của Ngụy Tông, còn dúi tiền tặng quà, nhưng ông đều phớt lờ.
Lần này ông chịu ngoại lệ, là vì Trì Húc tự giới thiệu mình là cảnh sát.
Hơn nữa còn nói rằng họ muốn nhờ Ngụy sư phụ giúp điều tra một vụ án cũ suốt hai mươi ba năm chưa phá được.
Trùng hợp chính là năm đầu tiên lão Châu nhận việc kiểm lâm.
Lão Châu cho rằng đây là sự sắp đặt của ông trời, là một gợi ý dành cho ông, thôi thúc ông tích đức hành thiện.
Nếu có thể giúp phá được vụ án, thì đúng là một đại công đức.
Lão Châu tin vào nhân quả.
Vì vậy ông lập tức đồng ý, cũng sẵn sàng chịu bị Ngụy Tông mắng.
Ngụy Tông bưng trà từ trong nhà ra, đúng lúc nghe được câu nói của lão Châu, ông dừng lại.
Lục Thừa Uyên quay đầu nhìn thấy Ngụy Tông, lập tức đứng dậy đi tới nhận khay trà: “Ngụy sư phụ, để tôi làm, làm phiền ngài rồi.”
Ngụy Tông nhìn anh, im lặng mấy giây, sau đó đưa khay trà cho anh.
Lục Thừa Uyên không biết rằng hành động chủ động bưng trà giúp của anh đã khiến Ngụy Tông sinh thiện cảm.
Dù Ngụy Tông không biểu hiện ra ngoài, vẫn cố ý giữ bộ mặt nghiêm khắc.
Nhưng lão Châu hiểu rất rõ – ông biết Ngụy Tông.
Ngụy Tông chịu để bộ ấm trà mười mấy vạn của mình vào tay Lục Thừa Uyên, nghĩa là đã công nhận anh.
Lão Châu từng biếu quà suốt ba năm trời, Ngụy Tông mới cho ông chạm tay vào bộ ấm trà đó.
Khi Ngụy Tông ngồi xuống, lão Châu liền chủ động khơi chuyện giúp cả nhóm.
“Ngụy sư phụ, vừa rồi mọi người hỏi, ở một mình trên núi thế này liệu có sợ không?”
Ngụy Tông hơi nhướng mí mắt, giọng cũng dịu đi ít nhiều.
“Sợ gì chứ? Chẳng qua là tự mình dọa mình thôi, như người ta vẫn nói: ‘Thân ngay không sợ bóng nghiêng’, chỉ cần tâm mình ngay thẳng thì chẳng có gì phải lo.”
“Làm người làm việc gì cũng cần có lương tâm, chỉ cần giữ gìn lương tâm thì ông trời ắt sẽ phù hộ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lạc Ninh tối sầm lại.
“Vậy sao? Nhưng Ngụy sư phụ, tại sao có người cả đời làm việc bằng lương tâm, vậy mà ông trời không cho họ sống thọ, lại để họ chết trẻ?”
Lục Thừa Uyên quay đầu nhìn vợ.
Khoé mắt Lạc Ninh đã hơi đỏ, sống mũi cũng ửng hồng.
Nhưng cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi, vừa nhớ đến người nhà…”
“Người mà cô nói là cha cô sao?” Ngụy Tông đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Lạc Ninh hiện rõ sự kinh ngạc: “Ngụy sư phụ, sao ngài biết…”
Ngụy Tông trầm mặc giây lát rồi lại hỏi: “Cô họ Lạc đúng không?”
Cả nhóm đều kinh ngạc.
Lão Châu lập tức hỏi: “Ngụy sư phụ, ngài biết bác sĩ Lạc? Cô ấy đúng là họ Lạc mà.”
Lạc Ninh nói: “Ngụy sư phụ, đúng vậy, tôi họ Lạc, tên là Lạc Ninh.”
“Vậy thì đúng rồi.” Ngụy Tông cầm chén trà do Lục Thừa Uyên rót cho, uống một ngụm rồi chậm rãi nói:
“Vừa rồi nhìn thấy cô, tôi đã cảm thấy rất quen mặt. Khi vào trong pha trà, tôi nghĩ kỹ lại, chắc cô là con gái của Lạc Bắc Lâm đúng không? Tôi đoán đúng chứ?”
Nước mắt nóng hổi lập tức trào dâng trong mắt Lạc Ninh, cô hoàn toàn không ngờ rằng Ngụy sư phụ lại biết cha mình.
“Ngụy sư phụ, đúng vậy, ba tôi tên là Lạc Bắc Lâm. Khi còn sống ông ấy là bác sĩ của bệnh viện thành phố. Ngài cũng quen ba tôi sao?”
Ngụy Tông chăm chú nhìn cô, đáp:
“Biết chứ. Ông ấy từng giúp tôi một ân tình lớn. Khi tôi lâm vào cảnh khốn cùng, chính ông ấy đã trợ giúp tôi. Nhờ có ông ấy mà tôi không từ bỏ nghề mình theo đuổi, cũng nhờ vậy mà nhiều người hơn mới có cơ hội biết đến châm cứu.”
Lão Châu bất ngờ: “Ngụy sư phụ, hóa ra ngài cũng từng trải qua những năm tháng như vậy sao?”
Ngụy Tông nghiêng đầu liếc nhìn lão Châu một cái.
Rồi ông giải thích: “Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống Đông y, học nghề từ ông nội và cha mình. Nhưng sau này, khi Tây y phát triển mạnh mẽ,”
“Người ta ngày càng ưa chuộng phương pháp chữa trị hiệu quả nhanh, phòng khám nhà tôi ngày một vắng khách, cuối cùng phải đóng cửa dưới tay tôi.”
“Thời gian đó, tôi trở nên bi quan, căm ghét Tây y. Cũng chính lúc ấy, tôi bị người ta lừa sạch tài sản.”
Ngụy Tông dừng lại một chút, thở dài một hơi.
“Sau đó thì sao ạ?” Trì Húc không kiềm được hỏi tiếp, vừa nói xong đã nhận ra Diệp Tử đang trừng mắt nhìn mình, anh ta lập tức ngậm miệng lại.
Ngụy Tông im lặng vài giây rồi kể tiếp:
“Sau đó tôi đến một hội thảo y học gây rối, tranh cãi với các học giả Tây y. Họ gọi bảo vệ đến đuổi và đánh tôi.”
“Lúc đó chính Lạc Bắc Lâm đứng ra ngăn cản bảo vệ, nghiêm khắc khiển trách mấy người học giả kia, còn công khai cắt đứt quan hệ với họ.”
Lạc Ninh vừa khóc vừa cười: “Đúng là phong cách của ba tôi. Ông ghét nhất những chuyện ỷ thế h**p người, mạnh h**p yếu.”