Lời của Viên Lệ Môi vừa dứt, cả hai người đàn ông trong phòng đều im lặng, vừa bất ngờ vừa sửng sốt.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Viên Lệ Môi thấy chồng và con trai đều không lên tiếng, lại nổi điên: “Sao các người không nói gì hết? Nói đi chứ!”
Thẩm Trung Hiền quay người ngồi xuống ghế văn phòng, giọng trầm thấp: “Nói gì chứ?”
Viên Lệ Môi trừng mắt: “Con tiện nhân Lạc Ninh đánh tôi đấy! Con gái của bạn ông đánh tôi đấy, Thẩm Trung Hiền!”
Thẩm Trung Hiền mặt không cảm xúc: “Tính cách của Lạc Ninh thế nào, ai mà chẳng biết. Nó sẽ không đánh bà vô cớ.”
Lạc Ninh là vợ của Lục Thừa Uyên, mà Lục Thừa Uyên lại có quan hệ tốt với Chủ tịch.
Thẩm Trung Hiền hiểu rõ lợi và hại, sẽ không còn như xưa dung túng hay che chở vợ nữa.
Thẩm Yến Nam cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, mẹ, chắc chắn là mẹ đã nói gì đó quá đáng khiến người ta bức xúc mới ra tay.”
Ánh mắt Viên Lệ Môi lảng tránh, nét chột dạ hiện rõ trên mặt.
Bị Thẩm Yến Nam bắt gặp.
Thẩm Yến Nam chỉ vào mẹ mình, nói lớn:
“Đấy, con nói đúng rồi nhé. Mẹ à, không phải con nói mẹ, nhưng mẹ cứ không gây sự với Lạc Ninh là thấy không yên à?”
“Con đã nói rồi, con không còn vương vấn gì với Lạc Ninh nữa, mẹ không thể buông tha cho người ta được sao?”
Viên Lệ Môi cố cãi: “Trước khi trách tôi thì tìm hiểu cho rõ, hôm nay tôi đâu có gây sự với nó.”
Thẩm Yến Nam: “Con không tin! Nếu mẹ không gây chuyện thì Lạc Ninh tuyệt đối sẽ không đánh mẹ. Cô ấy còn tránh mẹ không kịp nữa là.”
Thẩm Trung Hiền mất kiên nhẫn, thở hắt ra: “Nói đi, bà đã nói gì?”
Thẩm Yến Nam cũng nhìn chằm chằm vào mẹ.
Viên Lệ Môi im lặng một lúc rồi hét lên:
“Tôi chỉ nói nhà họ gặp toàn chuyện xui xẻo. Ba mẹ ly hôn, ba cô ta mất vì tai nạn, bây giờ đến lượt thím cô ta. Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô ta cẩn thận, thế mà cô ta lại nổi giận, tát tôi một cái ngay giữa sảnh lớn!”
Thẩm Yến Nam suýt nghẹn thở.
Anh nhăn mặt quát: “Mẹ! Đừng nói là Lạc Ninh, ngay cả con nghe xong cũng muốn tát mẹ luôn!”
Thẩm Trung Hiền tức đến mức mặt tái mét: “Tôi thấy Lạc Ninh tát là đúng! Cái miệng này của bà đúng là đáng bị đánh! Nói kiểu gì mà bảo ‘không biết tiếp theo sẽ là ai’?“
“Bà rõ ràng là đang nguyền rủa người ta, còn giả bộ nói là có lòng tốt! Viên Lệ Môi, giờ tôi mới thấy đầu óc bà có vấn đề thật rồi!”
Viên Lệ Môi bĩu môi, không nói nữa.
Viên Lệ Môi trừng lớn mắt: “Thẩm Trung Hiền, ông nói vậy là có ý gì?”
Thẩm Trung Hiền đẩy gọng kính:
“Ý tôi là, từ giờ bà đừng đến bệnh viện nữa. Tôi không chịu nổi mất mặt như vậy đâu. Với lại, bầu cử viện trưởng sắp bắt đầu rồi, tôi sợ bà phá hỏng chuyện của tôi.”
“Nếu bà rảnh rỗi quá thì đi tìm mấy bà bạn làm đẹp, uống trà, đi dạo… Miễn là đừng tới bệnh viện!”
Viên Lệ Môi nhảy dựng lên: “Thẩm Trung Hiền! Ông dám nói tôi làm ông mất mặt? Rõ ràng là con tiện nhân Lạc Ninh…”
“Mẹ!” – Thẩm Yến Nam lớn tiếng ngắt lời.
“Mẹ đừng có mở miệng ra là tiện nhân này, tiện nhân kia được không? Nếu người khác chửi mẹ như vậy, mẹ có thấy dễ chịu không? Con thật sự không hiểu, Lạc Ninh đã làm gì đắc tội với mẹ vậy?”
“Tại sao mẹ cứ phải gây sự với cô ấy?”
Viên Lệ Môi: “Tôi thấy chướng mắt thì sao? Tôi chửi nó là tiện nhân thì sao? Lạc Ninh với mẹ nó – Lâm Uyển Nhu đều là hồ ly tinh, đều là tiện nhân! Một người quyến rũ ba anh, một người quyến rũ anh, chẳng đứa nào ra gì!”
“Viên Lệ Môi! Bà nói bậy bạ gì đó hả?!” – Thẩm Trung Hiền nổi giận đùng đùng, gân xanh nổi trên cổ.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa tôi và Uyển Nhu không có gì cả, bà cứ nhất quyết gán tội cho chúng tôi!”
“Con cũng vậy” – Thẩm Yến Nam tiếp lời.
“Là con đơn phương thích Lạc Ninh, cô ấy chưa bao giờ dụ dỗ con. Con còn mong cô ấy thích con nữa là! Mẹ biết rõ sự thật, sao còn vu khống cô ấy?”
Thẩm Trung Hiền: “Vì bà ta điên rồi! Bà ta là một người đàn bà điên! Tôi thật sự chịu đủ rồi! Ly hôn đi, sống như thế này tôi không chịu nổi nữa!”
“Nếu tôi còn sống với bà, sớm muộn gì cũng bị bà phá hỏng cả đời!”
Viên Lệ Môi sững sờ: “Ông nói gì? Thẩm Trung Hiền, ông đòi ly hôn với tôi?”
Thẩm Trung Hiền: “Đúng! Tôi muốn ly hôn! Căn nhà đang ở hiện tại để cho bà, từ hôm nay tôi sẽ không quay về nữa!”
Viên Lệ Môi quay sang nhìn con trai: “Thẩm Yến Nam, con nghe ba con nói gì không? Ông ấy đòi ly hôn với mẹ!”
Thẩm Yến Nam cúi đầu im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ, con thấy ba nói đúng. Đã là vợ chồng thì phải biết nâng đỡ nhau. Mẹ không giúp được ba, thì cũng đừng kéo ba tụt lại, đừng luôn gây rắc rối cho ba.”
“Còn nữa, mẹ đừng ỷ thế bắt nạt người khác. Trong bệnh viện, ai cũng nói mẹ dựa vào việc ba là viện trưởng để lộng hành, bắt nạt Lạc Ninh, hễ có chuyện là đòi ba đuổi người ta.”
“Cách làm đó chẳng phải đang gây phiền phức cho ba sao?”
Viên Lệ Môi bị chặn họng, không nói nên lời.
Thẩm Trung Hiền khoát tay: “Yến Nam, con đừng nói nữa. Mẹ con là người đàn bà điên, chúng ta không chọc vào được. Chúng ta cứ tránh xa bà ta ra, sau này hai cha con mình dọn về căn nhà trong thành phố sống.”
“Nhà nhỏ cũng được, ít ra yên bình. Con tìm người đến dọn dẹp đi.”
Viên Lệ Môi nghiến răng trừng mắt nhìn Thẩm Trung Hiền: “Ông dọa tôi à? Tôi không sợ đâu! Có giỏi thì ông ly hôn mà không mang theo thứ gì đi!”
Thẩm Trung Hiền lập tức ngẩng đầu:
“Được! Cả căn nhà trong thành phố cũng cho bà! Tất cả tài sản, tiền tiết kiệm đều cho bà! Ngày mai đi làm đơn ly hôn!”
“Ly hôn sớm thì kết thúc sớm, vậy cũng tốt, tôi cũng nhẹ lòng hơn.”
Viên Lệ Môi sững người.
Thẩm Yến Nam không nói gì thêm, giữ im lặng.
Thẩm Trung Hiền thấy vợ không lên tiếng thì hỏi: “Sao? Không muốn nữa à?”
Viên Lệ Môi: “Thẩm Trung Hiền, suýt nữa tôi đã trúng kế của ông! Ông muốn ly hôn với tôi rồi đi tìm một cô gái trẻ đẹp khác.”
“Đừng tưởng tôi không biết ông đang tính toán gì. Tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không để ông toại nguyện đâu!”
“Tôi sẽ dây dưa với ông cả đời, đến khi ông chết mới thôi!”
Nói xong, bà ta tức giận bỏ đi.
Thẩm Trung Hiền thở phào nhẹ nhõm, thì thầm với con trai: “Sau này con lấy vợ phải mở to mắt ra, đừng có cưới người giống mẹ con.”
Thẩm Yến Nam nhìn cha, hỏi: “Ba, mình thật sự sẽ dọn ra ngoài sống sao?”
Thẩm Trung Hiền: “Con tưởng ba đang dọa mẹ con chắc? Ba sớm đã muốn dọn ra rồi. Nghĩ tới ngôi nhà có mẹ con là ba đã thấy đau đầu. Dù sao thì ba cũng không muốn gặp lại bà ta nữa.”
“Còn con có muốn dọn hay không thì tùy, nhưng ba thì chắc chắn sẽ chuyển đi.”
Thẩm Yến Nam nhìn hai túi giữ nhiệt, đoán chắc lại là canh gà. Anh cũng chẳng muốn uống thêm bát nào nữa từ tay mẹ nấu.
“Con dọn.” – Anh nói – “Con sẽ liên hệ công ty vệ sinh đi dọn nhà trong thành phố. Hai phòng một phòng khách, vừa đủ mỗi người một phòng.”
Thẩm Trung Hiền vẫy tay: “Được rồi, đi ăn trưa đi. Ăn xong thì mang phần về cho ba, canh gà của mẹ con vứt luôn đi.”
“Béo ngậy như thế, ba nói bao nhiêu lần rồi, già rồi thì không ăn nổi mấy thứ ngấy như vậy.”
“Chẳng bao giờ chịu nghe lời người khác, chỉ biết làm theo ý mình.”
Thẩm Yến Nam xách hai túi giữ nhiệt lên, vừa định quay đi thì điện thoại của Thẩm Trung Hiền vang lên.
Ông nhìn vào màn hình, vội vàng nghe máy: “Chào đại thiếu gia.”