Thẩm Yến Nam vừa nghe thấy ba chữ “đại thiếu gia” thì liền khựng lại.
Thẩm Trung Hiền: “Cậu muốn đến tham dự buổi tọa đàm của Giáo sư William tối nay à? Dĩ nhiên là không vấn đề gì rồi, rất hoan nghênh cậu đến thị sát.”
Lục Viễn Chinh: “Viện trưởng Thẩm, tôi không đến để thị sát, tôi đến để học hỏi.”
Nịnh nọt là sở trường của Thẩm Trung Hiền, ông ta lập tức tươi cười phụ họa:
“Đại thiếu gia nói phải lắm, Giáo sư William là chuyên gia nổi tiếng quốc tế, đây là cơ hội học hỏi hiếm có. Tôi cũng sẽ có mặt để nghe giảng và học hỏi.”
“Không chỉ có y bác sĩ của bệnh viện trung tâm, mà cả các phân viện ở Bắc Lĩnh, ai có thời gian đều sẽ đến tham dự.”
Lục Viễn Chinh: “Vì thế, buổi tọa đàm quý giá như vậy, tôi dĩ nhiên không thể vắng mặt. Tối gặp lại.”
Thẩm Trung Hiền: “Vâng, tối gặp lại, đại thiếu gia.”
Sau khi cha cúp máy, Thẩm Yến Nam hỏi ngay:
“Ba, là Lục Viễn Chinh gọi à? Anh ta cũng muốn tới nghe tọa đàm sao? Kỳ lạ thật, trước giờ anh ta đâu có quan tâm đến mấy hoạt động nội bộ bệnh viện, sao giờ lại nổi hứng?”
Thẩm Trung Hiền nhướng mày, vẻ đắc ý như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Ông khẳng định: “Còn gì nữa? Ông cụ cũng sắp rút lui rồi, Lục Viễn Chinh là người thừa kế duy nhất. Đây là tín hiệu anh ta gửi cho chúng ta – anh ta sẽ tiếp quản Tập đoàn Đức Khang.”
“Không được, ba phải nghĩ cách chào đón Lục Viễn Chinh thật trọng thể. Dù sao cậu ấy cũng là Chủ tịch tương lai. Con thấy có nên mời cậu ấy lên phát biểu vài câu không?”
Thẩm Yến Nam lại nghĩ đến điều khác: “Vị nhị thiếu kia rốt cuộc bị giấu ở đâu vậy? Thật sự là có vấn đề tâm thần sao?”
“Nếu thật sự bị tâm thần, sao không đưa đến bệnh viện điều trị?”
Thẩm Trung Hiền mất kiên nhẫn: “Bây giờ là lúc bàn chuyện đó à? Giấu ở đâu liên quan gì tới chúng ta?”
“Nghe ba này, mình chỉ cần bám chặt vào đùi của đại thiếu gia Lục Viễn Chinh là đủ rồi.”
Thẩm Yến Nam thì không đồng tình: “Không thể nói vậy được, lỡ như người kế thừa cuối cùng lại là nhị thiếu thì sao?”
Thẩm Trung Hiền: “Khả năng đó chỉ là một phần trăm thôi! Ba dám cá, Đức Khang chắc chắn sẽ giao cho Lục Viễn Chinh.”
Thẩm Yến Nam vẫn không buông: “Ba lấy gì làm chắc? Chủ tịch từng nói với ba à?”
Thẩm Trung Hiền: “Chủ tịch sao lại nói chuyện đó với ba được? Thôi, con mau đi ăn trưa đi, đừng lề mề ở đây nữa.”
“Ba phải suy nghĩ xem nên chuẩn bị gì để chào đón đại thiếu gia tới dự tọa đàm. Có nên chuẩn bị một bó hoa không nhỉ?”
“Con tiện thể đi đặt giúp ba một bó, bảo họ 6 giờ tối đem tới văn phòng cho ba.”
Thẩm Yến Nam: “Ba, nếu tặng hoa thì nên tặng cho Giáo sư William chứ.”
Thẩm Trung Hiền: “Vậy thì đặt hai bó. Tiền ba tự trả. Bảo bên cửa hàng hoa đến thì tìm ba thanh toán.”
Thẩm Yến Nam tỏ vẻ không tình nguyện, xách hai túi canh rồi rời đi.
Thẩm Trung Hiền cầm điện thoại bàn, gọi cho thư ký, dặn chuẩn bị việc đón tiếp Lục Viễn Chinh tối nay…
…
Bên kia, sau khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Thu Nguyệt không quay về khách sạn mà bảo tài xế đưa bà đến nghĩa trang ngoại ô.
Trên đường đi còn ghé một tiệm hoa mua một bó cúc trắng.
Tới nơi, bà bảo tài xế chờ ở bãi đỗ xe, còn mình thì đi bộ chừng năm phút để đến trước phần mộ của Lục Triều Huy.
Đứng trước bia mộ, nhìn dòng chữ “Lục Triều Huy” khắc trên đó, bà ngẩn người rất lâu.
Một lúc sau, bà cúi người đặt bó hoa trước bia.
Rồi ngồi xuống bên cạnh, lẩm bẩm như nói một mình:
“Lục Triều Huy, tôi bị bệnh rồi, là khối u. Con dâu thứ hai của anh nói, nếu không mổ thì tôi sống cùng lắm được hai ba năm…”
“À đúng rồi, con trai cưng của anh – Thừa Uyên đã kết hôn rồi. Nó cưới một bác sĩ, một cô gái xuất thân bình thường. Nếu anh còn sống, chắc chắn sẽ ủng hộ nó, đúng không?”
Hạ Thu Nguyệt khẽ cười lạnh: “Có phải anh cũng cảm nhận được rằng Viễn Chinh không phải là con ruột của anh, nên anh mới không thích nó, lại đặc biệt yêu quý Thừa Uyên.”
“Ba mẹ anh cũng vậy, giống y như anh, không thích Viễn Chinh mà lại thương Thừa Uyên. Đến giờ, ba anh cũng không chịu công bố người thừa kế là ai.”
Bà ngừng lại một lúc.
“À, tôi lại lạc đề rồi. Hôm nay tôi đến đây không phải để nói chuyện người thừa kế. Tôi là đến để nói – tôi mắc bệnh nan y.”
“Mấy hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều. Trước đây tôi không tin vào nhân quả báo ứng, tôi chỉ tin vào nỗ lực con người. Nhưng giờ, tôi bắt đầu dao động rồi.”
“Vì tôi nghĩ, căn bệnh này chính là báo ứng – báo ứng vì tôi đã phản bội anh, vì đã hại chết anh.”
Bà tháo kính râm, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào bia mộ, từng chữ từng câu rõ ràng:
“Lục Triều Huy, tôi chấp nhận sự trừng phạt của ông trời. Tôi sẽ không phẫu thuật, cứ chờ chết như vậy thôi.”
“Còn vị trí người thừa kế của Đức Khang – để Thừa Uyên làm đi.”
“Như vậy coi như chúng ta huề nhau rồi, được chứ?”
Điện thoại trong túi đột ngột đổ chuông, làm bà giật mình.
Bà nhìn lướt qua màn hình, rồi dứt khoát tắt máy.
Ngẩng đầu nhìn bia mộ, bà nói:
“Lục Triều Huy, là Lưu Văn Bân gọi. Những năm qua ở nước ngoài, đều là anh ta chăm sóc tôi.”
“Tiền sinh hoạt mà ba anh chuyển mỗi năm, tôi đều đưa cho anh ta làm ăn. Anh ta làm cũng khá, thật sự nhờ phúc của anh cả.”
“Nếu anh không chết, tôi cũng chẳng thể ra nước ngoài, chẳng có tiền trợ cấp, Lưu Văn Bân cũng chẳng có vốn làm ăn.”
“Cho nên, tôi phải cảm ơn anh. Tôi hứa với anh, sẽ không tranh giành Đức Khang nữa. ân oán giữa tôi và anh, đến đây là hết.”
“Thêm vài năm nữa thôi, chúng ta sẽ được gặp lại.”
Hạ Thu Nguyệt vừa nói, vừa đứng dậy, đeo lại kính râm.
Bà nhìn chằm chằm tấm bia mộ một lúc rồi quay người rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho con trai – Lục Viễn Chinh.
Lục Viễn Chinh nhanh chóng bắt máy: “Mẹ.”
Hạ Thu Nguyệt: “Con đang ở đâu? Mẹ muốn gặp con.”
Lục Viễn Chinh: “Con đang ở công ty.”
Hạ Thu Nguyệt: “Tốt, con cứ ở công ty chờ mẹ. Mẹ đến rồi sẽ gọi, con xuống đón mẹ nhé.”
Lục Viễn Chinh: “Vâng.”
…
Một tiếng sau, Hạ Thu Nguyệt quay trở lại trụ sở chính của Tập đoàn Đức Khang nằm trong nội thành.
Bà bước vào một quán cà phê cạnh tòa nhà Đức Khang, chọn một chỗ ngồi khuất trong góc rồi gọi một ly cà phê đen.
Chờ phục vụ rời đi, bà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Viễn Chinh, gửi địa chỉ quán.
Khoảng năm phút sau, Lục Viễn Chinh chạy vào quán cà phê tìm bà.
Nhìn thấy mẹ đang bình an ngồi trong góc, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước lại gần.
Hạ Thu Nguyệt có vẻ bực bội: “Mẹ đâu phải con nít ba tuổi, chẳng lẽ không thể có chút không gian riêng cho bản thân sao?”
Lục Viễn Chinh: “Mẹ, không phải ý tụi con như vậy. Chủ yếu là mẹ đang bệnh, chú Lưu nói muốn đưa mẹ về nước ngoài điều trị.”
Hạ Thu Nguyệt: “Mẹ không đi! Đây mới là quê hương của mẹ. Mẹ muốn chết ở đây, không muốn làm cô hồn dã quỷ nơi xứ người.”
Lục Viễn Chinh: “Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ! Con đã hỏi rồi, bệnh của mẹ chỉ cần phẫu thuật là có thể chữa khỏi mà.”
Hạ Thu Nguyệt tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Đừng nói nữa, đó là chuyện của mẹ. Không ai trong các con có quyền can thiệp. Mẹ tìm con hôm nay là để nói chuyện khác.”
Lục Viễn Chinh ngạc nhiên: “Mẹ, còn chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ nữa sao?”