Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 211

Hạ Thu Nguyệt nhìn chằm chằm con trai không chớp mắt.

Lục Viễn Chinh rất giống bà, nhưng nếu nhìn kỹ, đường nét lông mày và thần thái lại có vài phần giống Lưu Văn Bân.

Đặc biệt là khí chất – gần như giống hệt Lưu Văn Bân.

Thực ra, trong lòng Hạ Thu Nguyệt vẫn luôn sợ hãi.

Bà sợ Lục Tân Quân phát hiện ra Lục Viễn Chinh không phải là con cháu nhà họ Lục.

Cho nên, bà muốn trước khi mình chết phải giải quyết dứt điểm mọi ân oán.

Hạ Thu Nguyệt: “Con ra nước ngoài với chú Lưu đi, việc kinh doanh của chú ấy cần người thân trợ giúp, con hãy giúp chú ấy.”

Lục Viễn Chinh nhíu mày, nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Mẹ nói gì vậy? Con không hiểu.”

Hạ Thu Nguyệt hít sâu: “Nhường lại vị trí người thừa kế Tập đoàn Đức Khang cho Thừa Uyên đi, nó thích hợp với vị trí đó hơn con.”

Lục Viễn Chinh há miệng, nhưng lại không thể thốt nên lời.

Trong mắt anh ta tràn đầy sự kinh ngạc, không hiểu vì sao mẹ lại nói ra những lời này.

Anh ta nghi ngờ mẹ mình không phải bị ung thư vú mà là bị u não thì đúng hơn.

Nếu không thì sao lại nói ra những lời như vậy?

Thấy con không trả lời, Hạ Thu Nguyệt tiếp tục: “Mẹ nói vậy là vì mẹ cảm thấy ông nội con thiên vị Thừa Uyên hơn.”

“Con vào Đức Khang đã nhiều năm, nhưng ông nội con vẫn không muốn trọng dụng con. Con không cần phải cố chấp nữa.”

“Chi bằng theo chú Lưu ra nước ngoài, tiếp quản công việc kinh doanh của ông ấy.”

“Con không đi.” – Lục Viễn Chinh gằn giọng, mang theo cơn giận.

“Mẹ, con không biết vì sao mẹ đột nhiên thay đổi suy nghĩ, nhưng con chỉ muốn làm chủ tịch Đức Khang, và con nhất định phải có được vị trí đó.”

“Con là trưởng tử của nhà họ Lục, Đức Khang lẽ ra phải thuộc về con!”

Gương mặt Hạ Thu Nguyệt trở nên âm trầm: “Đến lời mẹ con cũng không nghe nữa phải không?”

Lục Viễn Chinh mím chặt môi, không đáp lại.

Hạ Thu Nguyệt tức giận bưng ly nước chanh trên bàn lên uống một ngụm.

Bà đặt mạnh ly xuống bàn.

Tiếp tục nói: “Con nhớ kỹ lời mẹ hôm nay. Mẹ bảo con ra nước ngoài là vì muốn tốt cho con, sau này con sẽ hiểu mà cảm ơn mẹ.”

Lục Viễn Chinh kiên quyết: “Mẹ không cần nói nữa, con đã trưởng thành rồi, con biết mình muốn gì. Mẹ đang bệnh, hãy theo chú Lưu ra nước ngoài chữa bệnh. Còn chuyện của con, mẹ không cần lo, con biết phải làm gì.”

Hạ Thu Nguyệt muốn nổi đóa, nhưng thấy phục vụ mang cà phê tới nên đành kiềm chế.

Chờ người phục vụ rời đi, bà nhìn chằm chằm Lục Viễn Chinh, nói: “Con hoàn toàn không có khả năng thắng, con biết không?”

Lục Viễn Chinh đứng dậy.

“Chú Lưu đang chờ mẹ ở khách sạn. Mẹ về đi, nghe lời chú ấy, ra nước ngoài chữa bệnh. Đừng bận tâm đến con nữa.”

Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, không ngoái đầu lại.

Hạ Thu Nguyệt định đuổi theo nhưng ngoài đường người đông quá, đành thôi.

Bà nhìn ly cà phê trên bàn, không đụng đến, rồi đứng dậy ra quầy tính tiền, sau đó nửa tiếng sau trở về khách sạn.

Vừa mở cửa phòng, Lưu Văn Bân từ phòng ngủ bước ra, truy hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Hạ Thu Nguyệt đang tâm trạng rối bời, không muốn để ý đến ông ta.

Bà ngồi xuống sofa, tựa đầu vào lưng ghế, ngẩng lên nhìn trần nhà.

 

Lưu Văn Bân đi đến trước mặt: “Sao vậy? Không khỏe à? Nhìn sắc mặt em không ổn chút nào. Chúng ta về sớm đi.”

Hạ Thu Nguyệt: “Em không về nữa. Anh hãy đưa Viễn Chinh đi đi.”

Lưu Văn Bân nhíu mày: “Em nói gì cơ?”

Hạ Thu Nguyệt: “Em nói, anh đưa Viễn Chinh đi. Đưa nó về nước ngoài, để nó tiếp quản công việc của anh.”

Lưu Văn Bân lần này nghe rõ, nhìn Hạ Thu Nguyệt như thể nhìn người xa lạ: “Em là Thu Nguyệt thật sao?”

Hạ Thu Nguyệt nhìn lại ông ta: “Anh thấy sao?”

Lưu Văn Bân nhìn bà một lúc.

Rồi hỏi: “Vì căn bệnh này nên em thay đổi thái độ đúng không? Anh biết, khi đối mặt với sinh tử, con người thường thay đổi. Anh hiểu.”

Hạ Thu Nguyệt: “Anh hiểu được là tốt rồi. Căn bệnh này là quả báo, là báo ứng vì em phản bội Lục Triều Huy, là báo ứng vì em đã g**t ch*t anh ấy.”

Lưu Văn Bân nhướng mày, chăm chú nhìn bà.

Hạ Thu Nguyệt tiếp tục:

“Lưu Văn Bân, bao năm qua, anh có từng thấy sợ hãi không? Có lẽ là không. Nhưng em nói thật, em rất sợ. Em chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon.”

Lưu Văn Bân ngạc nhiên: “Sao em chưa từng nói với anh những điều đó…?”

Hạ Thu Nguyệt: “Em nói thì có ích gì? Anh chỉ biết nói em hay nghĩ vớ vẩn. Anh nói nếu trời có sập thì anh sẽ đỡ. Anh nói anh em nhà Cao Đại Hải rất kín miệng.”

Lưu Văn Bân: “Được rồi, trước kia em lo lắng thì anh hiểu. Nhưng giờ Cao Đại Hải chết rồi, Cao Hồng Lâm cũng thành người thực vật, em còn lo gì nữa?”

Hạ Thu Nguyệt nhếch môi cười: “Giờ thì đúng là không còn gì phải lo nữa, vì em cũng chẳng sống được mấy năm.”

Lưu Văn Bân: “Đừng như vậy. Anh đã liên hệ bệnh viện rồi. Tuần sau chúng ta rời đi. Anh đã tìm bác sĩ giỏi, từng chữa khỏi cho nhiều người rồi.”

“Em không cần bi quan như thế. Chỉ cần em chịu hợp tác điều trị, phẫu thuật xong rồi hóa trị, em sẽ hồi phục. Em không nghĩ cho anh thì cũng nên nghĩ cho Viễn Chinh chứ?”

“Em đã nói rồi, anh đưa Viễn Chinh đi.” – Hạ Thu Nguyệt ngắt lời Lưu Văn Bân.

“Viễn Chinh là con anh. Anh đưa nó đi, để Thừa Uyên kế thừa Tập đoàn Đức Khang. Ân oán thế hệ chúng ta nên chấm dứt tại đây.”

Lưu Văn Bân không thể tin nổi: “Em muốn để Thừa Uyên thừa kế Đức Khang?”

Hạ Thu Nguyệt: “Không phải em muốn, mà là vốn dĩ nên như vậy. Nó mới là con trai của Lục Triều Huy!”

Lưu Văn Bân nghiến chặt quai hàm, ánh mắt cũng trở nên u ám: “Hóa ra em chưa bao giờ thật sự muốn để Viễn Chinh thừa kế Đức Khang, đúng không?”

Hạ Thu Nguyệt hơi cau mày: “Anh lại muốn nói gì nữa đây?”

Lưu Văn Bân: “Em biết rõ tôi định nói gì. Người em thật sự yêu nhất chính là Lục Triều Huy, đúng không? Hôm nay còn lén đến nghĩa trang thăm cậu ta. Sao nào? Không muốn phẫu thuật là vì muốn sớm xuống đó đoàn tụ với cậu ta à?”

Hạ Thu Nguyệt trợn tròn mắt: “Anh cho người theo dõi tôi?”

Lưu Văn Bân bước tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Tôi chỉ vì lo cho em nên mới sắp xếp người âm thầm theo dõi. Không ngờ em lại đến nghĩa trang tìm cậu ta. Trong lòng em, vẫn không thể buông bỏ cậu ta đúng không?”

Hạ Thu Nguyệt: “Anh nói linh tinh gì vậy? Nếu tôi không buông bỏ, năm xưa đã chẳng phản bội anh ta.”

Lưu Văn Bân: “Phản bội không đồng nghĩa với hết yêu. Ngược lại, nếu trong lòng em chỉ có tôi, chỉ yêu mình tôi, thì khi tôi tỏ tình, em đã không đồng ý với cả cậu ta nữa.”

Hạ Thu Nguyệt tức đến trợn mắt, nhưng không phản bác.

Lưu Văn Bân nhếch môi cười giễu: “Tôi nói trúng rồi đúng không? Em luôn miệng nói em chỉ yêu tiền của cậu ta, muốn theo cậu ta để sống sung sướng. Nhưng cuối cùng em lại mang thai con cậu ta, còn nhất quyết sinh đứa trẻ đó ra.”

“Việc mang thai Thừa Uyên năm đó chỉ là ngoài ý muốn!” – Hạ Thu Nguyệt cãi lại – “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới chịu tin lời tôi?”

Lưu Văn Bân: “Tôi đúng là không tin. Năm đó tôi bảo anh em nhà Cao Đại Hải giết Thừa Uyên, em lại kiên quyết phản đối. Em còn nói đó là đứa con do em mang thai mười tháng mà sinh ra.”

“Thật ra, em cố ý giữ lại Thừa Uyên. Vì em sợ Viễn Chinh sẽ trở thành người thừa kế của Đức Khang. Hạ Thu Nguyệt, bao nhiêu năm qua, em luôn đóng vai người mẹ độc ác trước mặt Thừa Uyên – cũng là nằm trong kế hoạch của em, đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment