Lạc Ninh chưa từng nghe Lục Thừa Uyên nói qua chuyện ông nội sẽ nghỉ hưu.
Trong suy nghĩ của cô, sức khỏe của ông vẫn rất tốt, lại cực kỳ yêu thích công việc, chắc chắn sẽ không nghỉ hưu sớm.
Ít nhất là trong thời gian gần, không có khả năng rút lui.
Nhưng những lời đó, cô không thể nói ra.
Diêu Thanh Chi nói xong liền đổi đề tài:
“Bác sĩ Lạc, lần trước chúng ta đi công tác ở Kinh Đô, bộ mỹ phẩm cậu tặng mình dùng rất tốt đấy. Cậu nhìn da tớ xem, mình thấy mịn màng hẳn lên.”
Lạc Ninh nhìn Diêu Thanh Chi, “Ừm, đúng là mịn hơn thật, da cũng trắng ra nhiều.”
Diệp Tử cũng hùa theo khen ngợi: “Không tệ đâu, đúng là trắng mịn hơn.”
Diêu Thanh Chi dùng tay đỡ lấy cằm, vui vẻ hỏi: “Thật á? Vậy mình sẽ kiên trì dùng tiếp, dùng hết lại đi mua bộ mới.”
Lạc Ninh cảm thấy Diêu Thanh Chi hình như có chút thay đổi.
Quan sát kỹ một chút, hôm nay cô ấy mặc đồ mới, giày mới, chiếc túi đặt dưới chân cũng là mới.
Lạc Ninh không biết sự thay đổi này là do bị ảnh hưởng bởi đồng nghiệp xung quanh hay là vì lý do nào khác.
Ví dụ như Tần Lãng.
Đang suy nghĩ thì Tần Lãng bước nhanh vào, dừng lại trước mặt họ.
Anh không nhìn Diêu Thanh Chi, chỉ phất tay chào Lạc Ninh và Diệp Tử: “Bác sĩ Lạc, bác sĩ Diệp.”
“Bác sĩ Tần, ngồi đây đi ạ, em ra sau ngồi.”
“Ô, vậy thì cảm ơn nhiều nhé.” Tần Lãng cười nói.
Cô thực tập sinh sững người, có lẽ chỉ định khách sáo một chút, không ngờ Tần Lãng lại nhận lời thật.
Giờ thì không nhường cũng không được.
Đành ngoan ngoãn rời đi.
Tần Lãng ngồi xuống bên cạnh Diêu Thanh Chi một cách tự nhiên.
Anh lặng lẽ liếc cô một cái, thấy tai cô hơi đỏ lên.
Khóe môi anh khẽ cong.
Các nữ bác sĩ lần lượt bước vào, đi ngang qua Tần Lãng đều nhiệt tình chào hỏi.
Tần Lãng giữ vẻ nghiêm túc, chỉ gật đầu, không nói gì.
Diệp Tử thấy Tần Lãng diễn sâu như vậy liền cố ý trêu chọc:
“Bác sĩ Tần, hôm nay anh lạnh nhạt với nữ đồng nghiệp quá nhỉ? Hoàn toàn không giống phong cách trước đây của anh chút nào.”
“Bác sĩ Diệp, tôi xưa giờ vẫn vậy mà, đừng vu oan cho tôi.” Tần Lãng cãi lại.
“Cá nhân tôi cũng cảm thấy hôm nay bác sĩ Tần đối với các nữ đồng nghiệp hơi lạnh nhạt đấy.” Diêu Thanh Chi đột nhiên lên tiếng.
Tần Lãng: “……”
Lạc Ninh mỉm cười nhìn hai người kia, thầm nghĩ đúng là thú vị.
Có mặt Tần Lãng ở đây, Diêu Thanh Chi không còn hoạt bát như lúc nãy, chỉ ngồi thẳng người, im lặng.
Tần Lãng cũng ngồi nghiêm chỉnh, không lên tiếng.
Lạc Ninh và Diệp Tử đều lấy điện thoại ra nhắn tin cho “người đàn ông của mình”, chờ buổi tọa đàm bắt đầu.
Gần tám giờ, Thẩm Trung Hiền và con trai Thẩm Yến Nam bước vào.
Theo sau họ là thư ký của Thẩm Trung Hiền, tay ôm hai bó hoa, cười toe toét.
Thẩm Trung Hiền bước đến trước mặt Lạc Ninh và Diệp Tử.
Lạc Ninh đành phải ngẩng đầu chào: “Viện trưởng.”
Thẩm Trung Hiền nở nụ cười hiền hậu: “Bác sĩ Lạc, bác sĩ Diệp, hai người có thể giúp tôi một việc không?”
Lạc Ninh thắc mắc: “Viện trưởng cứ nói.”
Thẩm Trung Hiền liếc mắt ra hiệu cho thư ký phía sau, người kia lập tức đưa hai bó hoa tới.
Ông chỉ vào hoa, nói: “Lát nữa hai người đại diện bệnh viện ta tặng hoa, bó của bác sĩ Diệp tặng Giáo sư William, còn bó của bác sĩ Lạc tặng Lục tổng Lục Viễn Chinh.”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Lạc Ninh hơi nhíu mày, nhìn bó hoa rồi nói: “Viện trưởng, có thể nhờ bác sĩ khác đi tặng được không?”
Thẩm Trung Hiền: “Bác sĩ Lạc, hôm nay là ngày rất quan trọng của tổng viện chúng ta, cả Giáo sư William và Lục tổng đều là lần đầu đến tham dự tọa đàm, hai người là những bác sĩ xinh đẹp nhất của bệnh viện ta.”
“Đương nhiên để hai người tặng hoa là thích hợp nhất rồi. Coi như tôi nhờ hai người một việc, được không?”
Lạc Ninh và Diệp Tử nhìn nhau.
Chưa kịp lên tiếng, Thẩm Trung Hiền đã nhét một bó hoa vào tay cô, rồi đưa bó còn lại cho Diệp Tử.
Thẩm Trung Hiền: “Quyết định vậy nhé, lát nữa chú ý nhìn ám hiệu của tôi, khi tôi ra hiệu thì hai người đi tặng. Giờ chuẩn bị đi, họ sắp tới rồi.”
Thư ký viện trưởng ngẩng cao đầu, hô lớn:
“Mọi người ngồi yên, giữ trật tự, lát nữa khi Giáo sư William và Lục tổng của Tập đoàn Lục thị vào, nhớ vỗ tay nhiệt liệt chào đón.”
Nói xong, anh ta ra hiệu mời Thẩm Trung Hiền và Thẩm Yến Nam lên bục.
Hai cha con nhà họ Thẩm lập tức xoay người lên bục ngồi xuống.
Khoảng một phút sau, Tề Gia Hằng dẫn Giáo sư William vào.
Phía sau họ là Lục Viễn Chinh và trợ lý Đào Thước.
Cha con nhà họ Thẩm vội vàng đứng lên vỗ tay.
Mọi người cũng đồng loạt đứng dậy vỗ tay.
Lúc này Thẩm Trung Hiền ra hiệu bằng ánh mắt cho Lạc Ninh và Diệp Tử, bảo hai người mau tặng hoa.
Lạc Ninh bất đắc dĩ đứng dậy, bước đến chặn Lục Viễn Chinh lại, đưa bó hoa cho anh ta.
Lục Viễn Chinh còn chưa kịp phản ứng, cô đã quay người trở về chỗ ngồi.
Còn Diệp Tử thì khá hào hứng, tươi cười tặng hoa cho Giáo sư William, còn ôm nhẹ ông một cái.
Thẩm Trung Hiền rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Tử.
Nhưng với Lạc Ninh thì lại thấy hơi không vui.
Thầm nghĩ biết vậy đã không gọi cô đi tặng hoa.
Nhưng ông cũng hiểu tính cách của Lạc Ninh, biểu hiện như vậy cũng đúng với phong cách của cô.
May mà Lục Viễn Chinh dường như không để bụng, vẫn giữ nụ cười thân thiện, mời Giáo sư William vào chỗ ngồi.
Sau đó, anh ta ngồi xuống bên kia của Giáo sư William, rồi đưa bó hoa cho trợ lý Đào Thước đang đứng bên cạnh.
Thẩm Trung Hiền giơ hai tay ra hiệu, bảo mọi người giữ trật tự.
“Xin chào mọi người, buổi tọa đàm của chúng ta sắp bắt đầu. Trước tiên, cho phép tôi giới thiệu hai vị khách quý đặc biệt hôm nay: Giáo sư William và ngài Lục Viễn Chinh do tập đoàn tổng bộ cử đến.”
“Một lần nữa, hãy dành tràng pháo tay thật nồng nhiệt để chào đón hai vị.”
Thẩm Trung Hiền nói xong, lại một lần nữa dẫn đầu vỗ tay.
Lục Viễn Chinh cùng Giáo sư William đứng dậy, khẽ cúi người đáp lễ mọi người.
Thẩm Trung Hiền lại ra hiệu yên lặng, rồi nói tiếp:
“Trước khi bắt đầu tọa đàm, chúng ta mời Lục tổng phát biểu vài lời. Lục tổng, xin mời ngài.”
Lục Viễn Chinh vốn định âm thầm đến dự buổi tọa đàm lần này.
Không ngờ Thẩm Trung Hiền lại sắp xếp người tặng hoa, còn để anh ta ngồi cạnh Giáo sư William trên bục.
Giờ lại còn mời anh ta phát biểu.
Lục Viễn Chinh hoàn toàn không chuẩn bị bài phát biểu, lúc này thật sự không biết phải nói gì.
Thế nhưng toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều dồn về phía anh ta, thật sự tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành đứng dậy.
Anh ta lấy hết can đảm nói: “Xin chào mọi người, xin đừng quá khách sáo. Hôm nay tôi không đến đây với tư cách đại diện cho tổng bộ tập đoàn, thực ra là tôi muốn theo học hỏi cùng Giáo sư William, nên mới lén chạy đến.”
“Không ngờ lại nhận được sự đón tiếp nồng hậu như vậy từ Viện trưởng Thẩm và mọi người. Tôi nghĩ mình không nên chiếm sóng, nên xin nhường sân khấu lại cho Giáo sư William. Tôi tin là mọi người cũng như tôi, đều rất mong đợi buổi giảng hôm nay của ông ấy.”
Lục Viễn Chinh nói xong liền quay sang ra hiệu mời Giáo sư William phát biểu.
Giáo sư William gật đầu, đứng dậy chào mọi người và tự giới thiệu bản thân, sau đó bắt đầu buổi giảng.