Trong phòng, các bác sĩ đều lần lượt lấy sổ ra ghi chép.
Lúc này, Lạc Ninh nghe thấy tiếng thì thầm từ hai nữ bác sĩ ngồi phía sau.
“Vị Lục tổng kia cũng tốt đấy chứ, tôi còn tưởng anh ấy sẽ phát biểu năm ba phút cơ, hóa ra thật sự đến để học.”
“Nhưng người ta đã kết hôn rồi. Nghe đồn còn có một cô bạn gái nữa, là hoa đán của đoàn kịch nói đấy.”
“Thật á? Vậy là trăng hoa quá rồi.”
“Bình thường thôi, mấy người có tiền không phải đều năm thê bảy thiếp sao. Thôi không tám nữa, lo nghe giảng đi.”
Hai người ấy im lặng trở lại.
Lạc Ninh khẽ nhếch môi, liếc mắt về phía Lục Viễn Chinh đang ngồi bên cạnh Giáo sư William.
Đối phương khoanh tay trước ngực, tựa vào ghế.
Nhưng ánh mắt dường như đang nhìn về phía cô.
Lạc Ninh thu lại ánh nhìn, tiếp tục nghiêm túc ghi chép.
Diệp Tử ghé sát tai cô thì thầm: “Lục Viễn Chinh hình như đang nhìn chằm chằm cậu đấy.”
Lạc Ninh cau mày, đáp khẽ: “Đừng nói linh tinh.”
Lúc này, một nữ bác sĩ ngồi sau họ cũng ghé về phía trước, nói: “Bác sĩ Lạc, chị quen Lục tổng à? Anh ấy hình như cứ nhìn chị mãi đấy. Không lẽ là thích chị rồi?”
Một bác sĩ khác chen vào: “Bác sĩ Lạc là hoa khôi của bệnh viện chúng ta mà, bị chú ý cũng là chuyện bình thường thôi.”
Diệp Tử quay lại trừng mắt nhìn hai người kia: “Ghen tỵ hả?”
Lạc Ninh kéo nhẹ tay Diệp Tử: “Đừng nói nữa, ảnh hưởng đến Giáo sư William rồi.”
Diệp Tử hừ một tiếng, quay lại ngồi thẳng, lườm Lục Viễn Chinh một cái rồi lẩm bẩm: “Người này rốt cuộc định làm gì đây?”
Thẩm Yến Nam cũng nhận ra ánh mắt Lục Viễn Chinh đang hướng về phía Lạc Ninh.
Bằng trực giác của đàn ông, anh cảm thấy ánh nhìn đó rất bất thường.
Tự nhiên sinh ra ác cảm với Lục Viễn Chinh.
Giáo sư William giảng bài suốt một tiếng đồng hồ mới dừng lại, mời mọi người đặt câu hỏi.
Các bác sĩ tại hiện trường rất nhiệt tình, tranh nhau đặt câu hỏi.
Lạc Ninh và Diệp Tử cũng lần lượt đặt một câu hỏi.
Giáo sư William đều kiên nhẫn giải đáp từng câu.
Phần hỏi đáp kết thúc, Thẩm Trung Hiền tuyên bố buổi tọa đàm tối nay chính thức kết thúc.
Rất nhiều bác sĩ ùa lên xin chụp ảnh cùng Giáo sư William.
Diệp Tử đưa điện thoại cho Lạc Ninh, nhờ cô chụp mấy tấm hình cùng Giáo sư William.
Diêu Thanh Chi cũng muốn lên chụp ảnh.
Cô cầm điện thoại, đợi Lạc Ninh chụp xong cho Diệp Tử rồi sẽ nhờ cô chụp giúp.
Tần Lãng đứng bên cạnh nhìn thấy, liền giành lấy điện thoại của Diêu Thanh Chi, nói: “Đi đi, đợi bác sĩ Diệp xong là đến lượt cô.”
Diêu Thanh Chi hơi do dự nhưng vẫn làm theo lời anh.
Đợi Diệp Tử chụp xong, cô vội vàng bước đến đứng cạnh Giáo sư William.
Tần Lãng giơ điện thoại lên gọi to: “Bác sĩ Diêu, cười cái xem nào, mặt nghiêm túc quá rồi đó.”
Diêu Thanh Chi khẽ cau mày, cố gắng nở một nụ cười.
Tần Lãng dừng lại nhìn cô: “Thôi, cô cứ trò chuyện với Giáo sư William đi, tôi chụp lén tự nhiên hơn.”
Diêu Thanh Chi dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn nghe theo.
Giáo sư William cũng rất phối hợp.
Tần Lãng bấm máy liên tục vài tấm rồi hỏi: “Xong rồi, bác sĩ Diêu, xem có hài lòng không?”
Diêu Thanh Chi cảm ơn Giáo sư William xong, nhận lại điện thoại từ Tần Lãng rồi xem ảnh, khẽ nhướng mày.
Không ngờ Tần Lãng lại chụp đẹp như vậy.
Những bức ảnh trông rất tự nhiên, còn khiến cô nhìn xinh hẳn ra, đến nỗi chính cô cũng suýt không nhận ra mình.
Lạc Ninh và Diệp Tử ghé lại xem.
Diệp Tử: “Oa, đẹp thật đấy, bác sĩ Tần, bọn này không biết anh có tài chụp ảnh đấy nhé.”
Lạc Ninh: “Ừ, đúng là đẹp hơn ảnh mình chụp.”
Các nữ bác sĩ khác nghe vậy liền kéo tới nhao nhao đòi Tần Lãng chụp cho mình vài tấm.
Tần Lãng xua tay: “Xin lỗi nha, tôi phải đi rồi.”
Nói rồi anh quay sang Lạc Ninh và Diệp Tử.
“Bác sĩ Lạc, bác sĩ Diệp, đi ăn khuya không? Tôi mời. Bác sĩ Diêu nếu rảnh thì đi cùng luôn nhé, ăn chút gì ở gần bệnh viện thôi, tôi chưa ăn tối.”
Thực ra Tần Lãng đã ăn tối rồi, nhưng anh nghe thấy bụng Diêu Thanh Chi kêu “ọc ọc”.
Lạc Ninh cũng nghe thấy.
Cô thấy Diêu Thanh Chi có vẻ hứng thú, liền khoác tay cô, nói:
“Bác sĩ Tần hào phóng vậy, chúng mình đi ăn cho đáng đồng tiền chứ. Ăn xong rồi về, tiện đợi ông xã mình đến.”
Diệp Tử hiểu ý, khoác tay còn lại của Diêu Thanh Chi.
“Bác sĩ Diêu, không ăn thì uổng quá, đi lột tiền bác sĩ Tần thôi.”
Diêu Thanh Chi nhìn Tần Lãng, nghĩ bụng chẳng việc gì phải để bụng đói, bèn gật đầu đồng ý.
Tần Lãng khẽ nhướng mày, dẫn đường phía trước.
Vừa ra khỏi cửa phòng họp, Lục Viễn Chinh liền bước tới, định chào hỏi Lạc Ninh.
Lạc Ninh cảm thấy được, cố tình quay đầu sang chỗ khác, lướt ngang qua anh ta mà không dừng lại.
Lục Viễn Chinh ngẩn người, không ngờ cô lại bỏ đi như vậy.
Vừa định đuổi theo, thì bị Thẩm Yến Nam gọi lại: “Lục tổng, ngài định về à? Tôi tiễn ngài.”
Ánh mắt Lục Viễn Chinh đầy kinh ngạc.
Thẩm Trung Hiền cũng chạy ra, cười nói: “Lục tổng, đây là con trai tôi, Thẩm Yến Nam, là nhân viên chủ lực của khoa chấn thương chỉnh hình tổng viện chúng tôi.”
“Thì ra là công tử nhà Viện trưởng Thẩm, hân hạnh được biết, bác sĩ Thẩm.” Lục Viễn Chinh chìa tay bắt tay Thẩm Yến Nam.
Nhưng lại cảm thấy nụ cười của anh ta có chút kỳ quái.
Hơn nữa, cái bắt tay kia rất chặt.
Lúc này, Tề Gia Hằng trong phòng gọi lớn: “Viện trưởng Thẩm, làm phiền ngài một lát.”
Thấy cha mình đi rồi, Thẩm Yến Nam mới buông tay Lục Viễn Chinh, sắc mặt trầm xuống, nói:
“Lục tổng, hình như ngài rất quan tâm đến bác sĩ Lạc của khoa Cấp cứu bên chúng tôi thì phải. Tôi thấy ngài cứ nhìn cô ấy suốt. Không biết có phải tôi nhìn nhầm không, chắc ngài không phải đang nhìn bác sĩ Lạc chứ?”
Nụ cười trên gương mặt Lục Viễn Chinh lập tức cứng đờ.
Trợ lý Đào Thước đứng bên cạnh cũng tròn mắt nhìn Thẩm Yến Nam.
Thẩm Yến Nam đẩy nhẹ gọng kính.
“Thật ra, tôi và bác sĩ Lạc lớn lên cùng nhau. Ba tôi và ba của bác sĩ Lạc là bạn học đại học, còn là bạn cùng phòng nữa, nên hai nhà rất thân thiết.”
Lục Viễn Chinh gượng cười: “Vậy à? Trùng hợp thật.”
Thẩm Yến Nam thu lại nụ cười, nói tiếp: “Chẳng lẽ Lục tổng thực sự có hứng thú với bác sĩ Lạc? Nhưng biết làm sao được, cô ấy đã kết hôn rồi, mà chồng cô ấy còn là Đội trưởng đội hình sự của Phân cục Nam Thành nữa.”
“Nói đến đây mới nhớ, chồng của bác sĩ Lạc cũng họ Lục đấy, có khi năm trăm năm trước là họ hàng với ngài đấy.”
Khóe miệng Đào Thước giật nhẹ, thầm nghĩ: vị bác sĩ này nói chuyện đúng là thú vị.
Lục Viễn Chinh vẫn giữ nụ cười lịch sự.
“Cảm ơn bác sĩ Thẩm đã chia sẻ nhiều như vậy. Nhưng cậu hiểu nhầm rồi, ánh mắt tôi thực ra không tập trung vào một người cụ thể nào cả.”
Thẩm Yến Nam chăm chú quan sát nét mặt của Lục Viễn Chinh, cố xem xem anh ta nói thật hay không.
Lục Viễn Chinh cười cười, “Xin lỗi bác sĩ Thẩm, muộn rồi, tôi phải đi trước. Phiền cậu nhắn lại với Viện trưởng Thẩm là tôi còn việc phải xử lý, nên xin phép về trước.”
Nói xong, anh ta liền quay người rời đi.
Thẩm Yến Nam đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Lục Viễn Chinh khuất dần nơi cuối hành lang.
Anh cảm thấy mình chắc chắn không nhìn lầm — Lục Viễn Chinh có vấn đề. Vừa rồi rõ ràng định chặn Lạc Ninh lại.
May mà lúc đó Lạc Ninh đi cùng nhiều người, nếu không chắc chắn sẽ bị chặn lại.
Phòng họp nằm ngay tầng một. Lục Viễn Chinh vừa bước ra khỏi cổng thì nhìn thấy em trai Lục Thừa Uyên đang đứng ở góc tường, ánh mắt dõi theo anh ta.
Dù là buổi tối, nhưng nhờ ánh đèn từ tòa nhà hắt ra, Lục Viễn Chinh vẫn thấy rõ nét mặt không mấy vui vẻ của em trai mình.