Tần Lãng nhanh nhẹn cởi giày da, đẩy gọn sang bên, rồi bắt đầu quan sát không gian trong nhà.
Đây là một căn hộ dạng studio.
Khoảng chừng mười mét vuông, trong phòng đặt một chiếc giường rộng 1m5, một tủ quần áo và một chiếc sofa nhỏ.
Hành lang bên ngoài, phía bên phải là bếp, bên trái là nhà vệ sinh.
Nhà tuy nhỏ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, mang đến cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Diêu Thanh Chi cầm lấy hộp dâu từ tay Tần Lãng: “Tùy ý ngồi nhé, tôi đi rửa hoa quả.”
Tần Lãng gật đầu, đi tới ngồi xuống sofa nhỏ.
Anh ngó nghiêng về phía hành lang nơi Diêu Thanh Chi đang rửa trái cây.
Đến cái bóng lưng của cô cũng đẹp – anh thầm cảm thán.
Cô ấy đúng chuẩn kiểu người mà anh thích.
Khiến anh vừa muốn chinh phục, vừa muốn bảo vệ.
Một lát sau, Diêu Thanh Chi bưng đĩa dâu vào, đặt lên bàn trà nhỏ.
Cô ngồi xuống mép giường, hỏi: “Anh muốn uống trà không?”
Tần Lãng: “Có chứ.”
Diêu Thanh Chi cắn một quả dâu rồi nói: “Nhưng mà tôi không có tách trà, cũng không có trà luôn.”
Anh cũng cầm một quả dâu lên cắn thử, lập tức nhíu mày: “Chua quá, sao chua thế này?”
Diêu Thanh Chi mặt mũi thản nhiên: “Dâu mười tệ hai cân, còn đòi hỏi gì nữa?”
Tần Lãng: “…”
Diêu Thanh Chi nhìn thẳng vào anh.
Nghiêm túc nói: “Thấy rồi chứ? Đây là nơi tôi sống. Còn đây là những gì tôi ăn – rẻ tiền, vị thì cách xa những thứ anh hay ăn một trời một vực. Nhưng không còn cách nào khác, tôi chỉ đủ khả năng tiêu dùng như vậy thôi.”
“Tiền của tôi đều mang đi trả nợ cho người cha nghiện cờ bạc. Tôi còn phải chu cấp cho họ nữa, vì tôi là con một.”
Tần Lãng nhún vai: “Không sao mà, anh có tiền, nuôi em không thành vấn đề.”
Diêu Thanh Chi cau mày: “Tần Lãng, anh bị ngốc à?”
Tần Lãng: “…”
Diêu Thanh Chi: “Tôi thật sự không hiểu nổi, sao anh lại làm vậy? Ở bệnh viện mình, chỉ cần tùy tiện chọn một người, cũng giỏi hơn tôi không biết bao nhiêu lần, sao cứ phải là tôi?”
“Nếu sau này lấy tôi, có thể anh sẽ trở thành thằng ngốc đội nợ thay nhà vợ…”
“Đó là điều em lo sao?” – Tần Lãng cắt lời – “Yên tâm đi, anh có cách giải quyết. Em nên tin tưởng anh.”
Diêu Thanh Chi mím môi, nhìn anh chăm chú.
Đúng lúc đó, từ nhà bên vang lên âm thanh khó tả kèm tiếng va chạm.
Gương mặt Diêu Thanh Chi lập tức đỏ bừng, cả người cứng đờ.
Cô suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Cặp đôi trẻ ở phòng bên, gần như tối nào cũng làm chuyện đó.
Lúc đầu cô cũng thấy phát điên, sau này mỗi lần nghe thấy, cô lại đeo tai nghe, bật nhạc át tiếng.
Dù sao thì họ cũng nhanh lắm, chưa đến mười phút là xong.
Mỗi lần ra ngoài gặp tên con trai kia, Diêu Thanh Chi đều muốn khuyên anh ta nên đi khám – thật sự thấy tội nghiệp cho cô gái kia.
Tần Lãng nhướng mày, cười nửa miệng: “Tặng kèm thêm dịch vụ nghe miễn phí à?”
Diêu Thanh Chi trợn mắt nhìn.
Tần Lãng đứng dậy, bước tới gần giường.
Diêu Thanh Chi mở to mắt: “Anh định làm gì? Đừng có bậy, ở đây cách âm không tốt đâu, tôi không muốn bị người ta nghe thấy…”
Tần Lãng cúi người, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô.
“Yên tâm, anh không phải loại người tồi. Anh sẽ không ép em làm gì cả. Anh chỉ muốn nói…”
“…Anh không muốn chờ thêm nữa. Anh sẽ khiến em thoát khỏi khổ sở này.”
Diêu Thanh Chi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đang nói gì thế? Thoát khỏi khổ sở gì cơ?”
Tần Lãng nhẹ nhàng vuốt má cô: “Tạm thời giữ bí mật, giờ chưa thể nói. Nhưng đến lúc, em sẽ biết.”
Diêu Thanh Chi toàn thân căng cứng, hơi thở cũng dồn dập hơn.
Tiếng động bên cạnh ngày càng lớn.
Tần Lãng cau mày: “Em nên sớm chuyển đi. Ở đây ảnh hưởng đến giấc ngủ của em. Anh có một căn hộ trống…”
Quan trọng là bên cạnh còn có một con sói.
Tần Lãng không muốn Diêu Thanh Chi bị gã đàn ông kia cuỗm mất.
Diêu Thanh Chi cúi đầu, né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần. Tôi đã nói rồi, tôi là người sống ở nơi như thế này.”
Tần Lãng: “Đừng nghĩ vậy. Em là bác sĩ ở Đức Khang, đã hơn rất nhiều người khác. Trong mắt anh, em rất giỏi, rất kiên cường. Anh tự hào vì em.”
“Những tiểu thư nhà giàu kia tuy xuất thân tốt, nhưng phần lớn đều được nuông chiều, không coi ai ra gì. Anh rất ghét kiểu người đó.”
Âm thanh bên cạnh bỗng chốc dừng lại.
Khóe miệng Tần Lãng giật giật: “Xong rồi à?”
Diêu Thanh Chi bĩu môi: “So với anh thì đúng là kém xa.”
Nói xong cô đột nhiên chết lặng.
Mặt càng đỏ hơn.
Khóe môi Tần Lãng nhếch cao: “Cảm ơn lời khen.”
Diêu Thanh Chi đẩy anh: “Được rồi, anh mau đi đi. Khuya rồi, tôi còn phải tắm và nghỉ ngơi.”
Tần Lãng mỉm cười: “Được, vậy anh về trước. Nhớ đợi anh đấy.”
Diêu Thanh Chi hơi ngạc nhiên, nghe thấy anh thật sự chịu về thì lại có chút luyến tiếc.
Nhưng cô không thể hiện ra, chỉ cố làm ra vẻ lạnh lùng: “Đi thong thả, không tiễn.”
Tần Lãng: “Ừ, em đi tắm và nghỉ ngơi sớm đi.”
Ra đến cửa, anh cúi người mang giày, rồi ngoái đầu lại nhìn cô một lần nữa.
“Ngủ ngon nhé… Sau này mua dâu, nhớ chọn loại ngon một chút. Hãy biết yêu thương bản thân.”
Diêu Thanh Chi đứng ngây ra nhìn anh mở cửa bước ra ngoài.
Anh khẽ khàng đóng cửa lại.
Cô ngã người nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà, tay trái đặt lên ngực cảm nhận nhịp tim đang đập rộn ràng.
Tần Lãng nhanh chóng bước vào thang máy, thở hắt ra một hơi thật dài.
Nếu không đi ngay, anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế nổi mà… l*t s*ch cô ấy.
Ai biết được vừa rồi anh đã phải kiềm chế đến mức nào, chỉ thiếu một chút nữa thôi là mất kiểm soát rồi.
Ra khỏi thang máy, Tần Lãng lấy điện thoại gọi đi.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: “Anh Lãng!”
Tần Lãng: “Cậu hỏi thử Diêu Thế Hùng còn muốn vay tiền không, lần này đưa thẳng năm trăm nghìn.”
Cương Bổng kinh ngạc: “Anh… có chuyện gì vậy?”
Tần Lãng: “Tôi không muốn chờ nữa, sợ vợ tôi bị người khác cướp mất.”
Cương Bổng: “Rõ, anh, em hiểu rồi. Anh đợi tin của em nhé, nhưng mình không thể để lộ là quá chủ động, em sẽ tìm cơ hội ra tay.”
Tần Lãng: “Hai ngày, mai tôi đi chuẩn bị tiền, chậm nhất là ngày kia phải giao cho ông ta.”
Cương Bổng: “OK anh, anh chờ điện thoại em nhé… Mà anh đang ở đâu đấy? Sao ồn vậy?”
Tần Lãng: “Khu ổ chuột phía Tây thành phố.”
Cương Bổng sốc: “Anh, anh tới đó làm gì vậy? Chỗ đó loạn lắm mà.”
Tần Lãng: “Đưa vợ tôi về nhà… Đợi tí, hình như tôi lạc đường rồi…”
Tần Lãng thật sự bị lạc. Anh đi vòng vòng trong khu ổ chuột mười mấy phút vẫn không tìm được đường ra.
Hỏi người ta thì không hiểu nổi họ nói gì.
Bất đắc dĩ, anh đành nhờ một cậu thanh niên dẫn đường ra ngoài, trả cho cậu ta một trăm tệ, mới thuận lợi bắt được xe về nhà.
Lúc về đến nhà đã là mười một giờ đêm.
Mẹ anh – Chu Ngọc – vừa hay tan cuộc đánh bài.
Bà tiễn mấy người bạn ra cửa, vừa hay thấy con trai đi taxi về thì ngạc nhiên hỏi:
“Tần Lãng, xe của con đâu? Hỏng rồi à?”
Sau khi chào tạm biệt bạn bè của mẹ, Tần Lãng mới trả lời: “Không, con đưa Thanh Chi về bằng tàu điện ngầm.”
Chu Ngọc trợn tròn mắt: “Con đi tàu điện ngầm? Sao không lái xe?”
Tần Lãng: “Cô ấy không chịu ngồi xe của con.”
Chu Ngọc lộ rõ vẻ chán nản.
“Ý con là… đến giờ vẫn chưa theo đuổi được người ta? Con làm ăn kiểu gì vậy! Con mà như thế, thì đến khi nào mẹ mới được bồng cháu đây?”