Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 219

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Lãng khoác vai mẹ, cùng bà đi vào nhà.

“Mẹ yên tâm, cho con thêm chút thời gian nữa thôi, rất nhanh thôi mẹ sẽ được gặp cô ấy. Nhớ chuẩn bị quà gặp mặt nhé.”

“Đừng để mất mặt, nhưng cũng đừng tặng thứ gì quá đắt.”

Chu Ngọc nói: “Cái đó đơn giản, để mẹ hỏi bà Chu – bạn mẹ, con bà ấy mới dẫn bạn gái về dạo trước.”

“Mẹ nhớ hình như chị ấy bao phong bì 5.000 tệ. Vậy mẹ bao 10.000 nhé?”

Chu Ngọc sợ tặng nhiều quá thì Diêu Thanh Chi sẽ không nhận, mà ít quá thì lại mất mặt. Thôi thì ý nghĩa là được rồi.

Đợi đến khi cưới xin, lúc đó sẽ đưa sính lễ hậu hĩnh hơn.

Nghĩ đến chuyện con trai sắp cưới vợ, Chu Ngọc vui mừng vô cùng.

Chỉ muốn ngay lập tức gửi tin cho bạn bè để khoe.

Tần Lãng nhớ đến đĩa dâu 10 tệ/2 cân của Diêu Thanh Chi lúc nãy, trong lòng lại thấy xót.

“Được, mẹ, bao 10.000 trước nhé.” – Tần Lãng nói – “À đúng rồi mẹ, mai mẹ giúp con mua một thùng dâu nhé?”

Chu Ngọc quay sang nhìn con trai: “Sao thế? Thanh Chi thích ăn dâu hả?”

Bà biết con mình vốn không thích ăn hoa quả.

Tần Lãng: “Ừ, mẹ đặt gửi thẳng tới khoa sản Bệnh viện Đức Khang, gửi cho Diêu Thanh Chi.”

Chu Ngọc: “Rồi rồi, mẹ sẽ cho người giao đến trước 10 giờ sáng mai.”

Tần Lãng cười tít mắt: “Cảm ơn mẹ, mẹ đúng là người mẹ chồng tuyệt vời nhất trên đời.”

Chu Ngọc lườm: “Bớt nói đi, mẹ làm vậy là vì con dâu tương lai, không phải vì con. Hôm nay đánh bài, mấy bà bạn còn hỏi bao giờ mới được uống rượu mừng của con, ai nấy đều chuẩn bị phong bì xong hết rồi.”

Tần Lãng cười tươi: “Sắp rồi, con hứa sẽ sớm đưa Thanh Chi về ra mắt, được chưa nào?”

Chu Ngọc ngẫm nghĩ: “Mẹ cho con một tháng.”

Tần Lãng: “Nửa tháng thôi…”

Hai mẹ con đang nói chuyện thì điện thoại Tần Lãng reo lên.

Anh lấy ra xem.

Diêu Thanh Chi: Anh về nhà chưa?

Tần Lãng đưa màn hình cho mẹ xem, cười rạng rỡ: “Thấy chưa? Cô ấy lo cho con đấy.”

Chu Ngọc bĩu môi: “Đừng đắc ý sớm, chưa đăng ký kết hôn thì lúc nào cũng có thể đổi ý. Mau đi làm giấy kết hôn đi.”

Tần Lãng: “Mẹ đang nói chuyện với ai thế? Con là bác sĩ tâm lý xuất sắc nhất Đức Khang đấy. Chinh phục một cô gái chẳng lẽ lại không làm được?”

Chu Ngọc: “Phải phải… giỏi lắm. Mẹ đi tắm rồi ngủ đây.”

Tần Lãng: “Ngủ ngon nhé mẹ. Con phải nhắn lại cho vợ con đã.”

Chu Ngọc nhíu mày nhìn con trai.

 

Tần Lãng: Vừa về đến nhà.

Diêu Thanh Chi: Muộn vậy? Đừng nói là anh bị lạc trong khu nhà tôi nhé?

Tần Lãng: Làm gì có, đừng coi thường anh. Em tắm xong rồi à?

Diêu Thanh Chi: Ừm, tôi đi ngủ đây. Ngủ ngon.

Tần Lãng: Được, ngủ ngon nhé, mơ đẹp.

Gửi tin xong, Tần Lãng đợi vài phút, không thấy hồi âm của Diêu Thanh Chi, đành đặt điện thoại xuống đi tắm.

Vòi sen vừa mở, đang tắm, anh chợt nhớ đến cảnh nóng trong khách sạn với Diêu Thanh Chi.

Cả người cứng đờ.

Anh nghiến răng rủa khẽ: “Lục Thừa Uyên, giờ tôi đã hiểu vì sao cậu lại vội cưới như vậy rồi.”

Đêm hôm ấy, cả Tần Lãng và Diêu Thanh Chi đều mất ngủ.

Tần Lãng là vì… kìm nén.

Còn Diêu Thanh Chi thì mãi nghĩ về câu nói của Tần Lãng — “Anh sẽ giúp em thoát khỏi khổ sở.”

Cô ôm gối, thì thầm: “Anh ấy định làm gì vậy? Chẳng lẽ định giết ba mình sao?”

Về phía cặp vợ chồng lâu năm – Lục Thừa Uyên và Lạc Ninh – thì ngủ rất ngon.

Sáng sớm, Lạc Ninh dậy sớm như thường lệ, định nấu cháo cho sư phụ ăn sáng.

Không ngờ Lục Thừa Uyên đã không còn trên giường.

Cô vào bếp thì thấy anh đang gói sủi cảo, trên bàn đã xếp được kha khá.

“Anh dậy từ mấy giờ vậy?” – Cô hỏi.

Lục Thừa Uyên ngẩng đầu cười, vừa gói sủi cảo vừa đáp:

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

“Năm rưỡi, quen rồi. Em sao không ngủ thêm chút nữa? Để anh nấu sáng là được, em đi làm vất vả hơn anh mà.”

Lạc Ninh: “Em tự tỉnh thôi. Giờ cũng đã sáu rưỡi, em ngủ đủ sáu tiếng rồi.”

Lục Thừa Uyên: “Ngủ thêm cũng chẳng sao.”

Lạc Ninh: “Sao anh lại gói sủi cảo? Em định nấu cháo mà.”

Lục Thừa Uyên: “Em không thích à? Vậy anh nấu cháo cho em.”

Lạc Ninh: “Không phải, em thích sủi cảo, chỉ là thấy phiền phức, không muốn anh vất vả.”

Lục Thừa Uyên mỉm cười: “Anh không thấy phiền. Trì Húc nói Ngụy sư phụ thích ăn sủi cảo, nên anh đổi món cho sư phụ ăn sáng.”

Lạc Ninh đi rửa tay, rồi quay lại giúp anh.

Vừa gói cô vừa nói: “Gói nhiều chút, em mang cho Diệp Tử, cậu ấy thích ăn sủi cảo.”

Lục Thừa Uyên: “Được.”

Hai người phối hợp, rất nhanh đã xong hết.

Lục Thừa Uyên đi luộc sủi cảo, Lạc Ninh đi rửa mặt trang điểm.

Khi cô quay lại, sủi cảo đã bày sẵn lên bàn.

Lục Thừa Uyên còn chuẩn bị hai hộp giữ nhiệt, một phần cho Ngụy sư phụ, một phần cho Diệp Tử.

Lạc Ninh ăn sủi cảo nóng hổi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cô thì thầm: “Gần đây trời bắt đầu se lạnh rồi, nhiều người bị cảm. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Lục Thừa Uyên nghe vậy, trong lòng cũng ấm áp không kém – vợ anh đang quan tâm đến anh.

Anh mỉm cười đáp: “Anh là đàn ông, sức khỏe tốt, ít bị cảm lắm. Còn em, làm việc ở bệnh viện, nên cẩn thận.”

Lạc Ninh: “Em sẽ đeo khẩu trang đầy đủ.”

Ăn sáng xong, hai người cùng đi đến khách sạn đưa bữa sáng cho Ngụy sư phụ.

Đợi ông ăn xong, cả ba cùng đến bệnh viện.

Lạc Ninh bảo Diệp Tử đợi ở cổng, đưa sủi cảo cho cô ấy, rồi cùng Ngụy sư phụ đến châm cứu cho Cao Hồng Lâm.

Tình trạng của Cao Hồng Lâm vẫn không có chuyển biến rõ rệt.

Khi Ngụy sư phụ và Lạc Ninh đang bận rộn châm cứu trong phòng, Tề Gia Hằng đang đứng bên ngoài nói chuyện với Lục Thừa Uyên.

Tề Gia Hằng: “Đội trưởng Lục, hiện tại các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân vẫn chưa có thay đổi gì, không có dấu hiệu cho thấy sẽ tỉnh lại.”

Trong lòng Lục Thừa Uyên cũng đang rất lo, nhưng trước mặt Tề Gia Hằng, anh không để lộ ra ngoài.

Lục Thừa Uyên: “Châm cứu là phương pháp Đông y, hiệu quả không thể nhanh chóng như Tây y được. Tôi nghĩ chúng ta nên cho Ngụy sư phụ thêm chút thời gian.”

Tề Gia Hằng: “Tất nhiên rồi, tôi chỉ lo cho bệnh nhân, vì ông ấy rất quan trọng với mọi người.”

Lục Thừa Uyên: “Tôi hiểu. Tôi rất cảm ơn anh và cả Giáo sư William nữa. Buổi hội thảo tối qua phản hồi rất tốt.”

Tề Gia Hằng: “Giáo sư William là một bác sĩ rất tâm huyết, ông ấy chưa bao giờ tiếc công truyền đạt kinh nghiệm. Tối nào trong tuần này cũng có buổi trao đổi chuyên môn.”

“Đợi ông ấy kết thúc những buổi này thì sẽ tiếp quản trường hợp của bệnh nhân.”

Lục Thừa Uyên: “Được, vất vả rồi.”

Tề Gia Hằng liếc nhìn cánh cửa phòng, nói với Lục Thừa Uyên: “Vậy tôi đi làm việc tiếp, Đội trưởng Lục.”

Lục Thừa Uyên gật đầu: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”

Sau khi Tề Gia Hằng rời đi, Liêu Kiệt quay sang nói với Lục Thừa Uyên:

“Bác sĩ Tề đúng là rất tận tâm, mỗi ngày trong giờ làm đều đến ba, bốn lần. Trước khi tan ca cũng ghé qua xem tình hình một chút, còn dặn bọn tôi có gì cứ gọi điện thẳng cho anh ấy.”

Lục Thừa Uyên: “Anh ấy đúng là một bác sĩ tận tâm, rất đáng quý.”

“Nhưng mà…” – Liêu Kiệt ấp úng.

Lục Thừa Uyên nhướng mày nhìn đồng đội: “Có gì thì nói thẳng, đừng vòng vo.”

Liêu Kiệt: “Vậy thì tôi nói thẳng nhé, tôi cảm thấy Giáo sư William có gì đó… không ổn.”

Lục Thừa Uyên: “Không ổn chỗ nào?”

Liêu Kiệt: “Tôi có cảm giác ông ấy không muốn Cao Hồng Lâm tỉnh lại.”

Lục Thừa Uyên: “Cậu dựa vào đâu để kết luận vậy? Nói rõ ra đi.” – Anh thúc giục.

Anh biết Liêu Kiệt có nghiên cứu về tâm lý học, những điều cậu ấy nói đều là sau khi đã cân nhắc kỹ, tuyệt đối không nói bừa.

Liêu Kiệt bắt đầu phân tích cho Lục Thừa Uyên:

“Chúng ta mời ông ấy đến, mục đích chính là để chữa trị cho Cao Hồng Lâm, sau đó mới đến các buổi hội thảo và hướng dẫn bác sĩ ở Đức Khang.”

“Thế mà ông ta lại để chị dâu góp ý. Chị ấy đề xuất thử châm cứu, vậy mà ông ấy lại đồng ý – bác sĩ bình thường sẽ đồng ý dễ vậy sao?”

“Hai ngày nay chỉ có bác sĩ Tề đến thăm khám, còn Giáo sư William thì chưa hề xuất hiện một lần nào.”

Bình Luận (0)
Comment