Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 233

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang nói thì Lục Viễn Chinh bỗng khựng lại.

“Mẹ, mặt mẹ sao lại bầm tím thế kia?”

Nói xong, anh ta lớn tiếng quát: “Đáng chết! Chú Lưu đánh mẹ à? Thảo nào ông ấy không cho con gặp mẹ!”

Hạ Thu Nguyệt không còn tâm trí quan tâm đến vết thương của mình, nắm chặt tay Lục Viễn Chinh, gấp gáp hỏi:

“Con nói gì? Lưu Văn Bân xảy ra chuyện gì rồi? Thảo nào đến giờ còn chưa về, mẹ còn tưởng ông ấy đi uống rượu.”

Lục Viễn Chinh vẫn khăng khăng: “Mẹ nói cho con biết trước đã, tại sao chú Lưu lại đánh mẹ? Trước đây ở nước ngoài ông ấy cũng thường xuyên đánh mẹ sao?”

Hạ Thu Nguyệt lắc đầu, “Không, đây là lần đầu tiên.”

Nhưng ánh mắt tránh né của mẹ khiến Lục Viễn Chinh nghi ngờ bà đang nói dối.

“Mẹ, lúc này rồi mà mẹ còn muốn giấu? Vừa rồi Thừa Uyên có liên lạc với con, nói là nó đã bắt chú Lưu.”

Hạ Thu Nguyệt kinh ngạc, “Thừa Uyên bắt Văn Bân? Vì sao?”

Lục Viễn Chinh đáp: “Nó không nói rõ, chỉ bảo con báo lại với mẹ là khỏi cần chờ ông ấy về nữa. Nhìn thái độ của nó, e là chú Lưu không về sớm được đâu. Có phải Thừa Uyên biết ông ấy đánh mẹ rồi không?”

Hạ Thu Nguyệt lắc đầu, “Làm sao nó biết được? Mà kể cả biết thì cũng không đến mức phải bắt Văn Bân.”

Trong mắt bà, Lục Thừa Uyên là người con chẳng hề quan tâm đến sống chết của mẹ mình.

Trừ phi bà bị Lưu Văn Bân đánh đến chết, với thân phận cảnh sát của Lục Thừa Uyên, có lẽ khi đó anh mới chịu ra mặt.

Lục Viễn Chinh nhìn mẹ chằm chằm không chớp mắt.

“Vậy mẹ đoán xem Thừa Uyên bắt chú ấy vì lý do gì? Sau khi chú Lưu về nước, đã làm chuyện gì? Gần đây ông ấy bận gì? Có phải đang làm ăn phi pháp không?”

Hạ Thu Nguyệt xoay người bước đến bên cửa sổ, nhìn ra những ánh đèn rực rỡ phía xa.

“Mẹ không biết… thật sự ông ấy rất ít nói với mẹ về công việc. Tối nay mẹ đã đi nghỉ sớm, ông ấy ra ngoài mà chẳng nói lời nào. Mẹ còn tưởng là ông ấy về nhà.”

“Ông ấy thường hay ra ngoài một mình vào ban đêm sao?” Lục Viễn Chinh nhíu mày.

Anh ta bất chợt nghĩ đến mấy chỗ tụ tập hỗn loạn.

Hạ Thu Nguyệt lại lắc đầu, “Con đừng hỏi nữa… Mẹ thật sự không biết… Mẹ muốn đi tìm Thừa Uyên, bây giờ mẹ sẽ đi gặp nó.”

Lục Viễn Chinh cũng rất muốn biết rốt cuộc Lưu Văn Bân đã phạm tội gì.

Nhưng điều anh ta lo lắng nhất vẫn là tình trạng của mẹ.

Lục Viễn Chinh nói: “Được, mẹ đi thay đồ đi, con đi cùng mẹ, con biết trụ sở của họ ở đâu.”

 

Sau khi thay quần áo xong, bà cùng Lục Viễn Chinh xuống lầu, ngồi lên chiếc xe thể thao của anh ta đến Phân cục Nam Thành.

Giữa đêm khuya, đường phố vắng tanh không một bóng xe.

Lục Viễn Chinh lái xe với tốc độ rất nhanh.

Hạ Thu Nguyệt ngồi ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cảnh vật bên ngoài vụt qua liên tục.

Trong lòng bà như một mớ tơ vò.

Tại sao con trai lại bắt Lưu Văn Bân?

Chẳng lẽ là vì chuyện năm xưa?

Nhưng Lưu Văn Bân từng nói với bà rằng Cao Hồng Lâm đã trở thành người thực vật, không thể mở miệng nói gì được nữa.

Chẳng lẽ Cao Hồng Lâm đã tỉnh lại, khai ra Lưu Văn Bân rồi?

Nếu đúng là vậy, thì bà cũng đang gặp nguy hiểm.

Bà có nên nói cho con trai biết rằng cha ruột của nó chính là Lưu Văn Bân không?

Lỡ như bà cũng bị bắt, thì sẽ không còn cơ hội nói nữa.

“Viễn Chinh.” Hạ Thu Nguyệt bỗng quay đầu nhìn con trai đang lái xe.

Lục Viễn Chinh liếc nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói sao?”

Hạ Thu Nguyệt: “Có, mẹ sợ sau này không còn cơ hội nói nữa… Con tấp xe vào lề đi, mẹ nói xong rồi hẵng đi tiếp.”

 

Lục Viễn Chinh nhận ra sự bất thường của mẹ, lập tức bật xi-nhan, đánh lái đỗ xe vào lề.

Anh ta nhìn bà, “Mẹ nói đi, con nghe đây… Có liên quan đến chú Lưu đúng không?”

Hạ Thu Nguyệt hít sâu một hơi, mở lời: “Đúng vậy, Viễn Chinh… Thật ra cha ruột của con là Lưu Văn Bân.”

Lục Viễn Chinh chết sững, đôi mắt mở to, sững sờ nhìn mẹ.

Hạ Thu Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì, “Viễn Chinh…”

“Im miệng!” Lục Viễn Chinh đột nhiên gầm lên.

“Cha của con là Lục Triều Huy, không phải cái tên Lưu Văn Bân đó! Bí mật này, mẹ hãy mang theo xuống mồ đi!”

Đến lượt Hạ Thu Nguyệt ngây người.

“Viễn Chinh, Lưu Văn Bân mới là cha ruột của con, đó là sự thật không thể thay đổi. Việc ông ấy bị bắt, mẹ đoán là có liên quan đến chuyện năm xưa…”

“Chuyện năm xưa? Ý mẹ là mẹ ngoại tình trong lúc còn hôn nhân, rồi sinh ra đứa con riêng như con đây hả?”

Lục Viễn Chinh biết mẹ sinh mình sau khi kết hôn được hai ba năm.

Tính theo thời gian thì đúng là ngoại tình trong hôn nhân.

Hạ Thu Nguyệt lắc đầu, “Không phải… Thừa Uyên chắc vẫn chưa tra đến con, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ.”

Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua đầu Lục Viễn Chinh, “Cái chết của ba con… có liên quan đến mẹ và Lưu Văn Bân đúng không?”

Hạ Thu Nguyệt há miệng muốn nói lại thôi.

Ngọn lửa giận dữ trong ngực Lục Viễn Chinh bùng lên, tay anh ta run lên bần bật, cúi đầu trầm ngâm.

“Thừa Uyên từ chối ra nước ngoài với mẹ, lại thi vào cảnh sát… Bây giờ còn bắt Lưu Văn Bân… Chắc chắn là nó đang điều tra vụ việc năm xưa! Không thì ông nội đã không ủng hộ nó theo ngành này.”

“Vậy… mẹ đến đồn cảnh sát bây giờ, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ sao?”

Hạ Thu Nguyệt siết chặt ngực áo, bàn tay run rẩy.

“Nếu thật sự Thừa Uyên đang điều tra chuyện đó, con nghĩ mẹ có thể trốn thoát được sao? Giờ con đã hiểu vì sao mẹ phải nói với con rồi chứ?”

Hạ Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn con trai.

“Nếu cả mẹ và Lưu Văn Bân đều không thể quay về nữa, con hãy ra nước ngoài đi. Trong két sắt của căn nhà bên đó có thứ mẹ để lại cho con, đủ để con sống cả đời.”

“Còn nữa, mẹ đã sớm bắt Lưu Văn Bân lập di chúc rồi. Một khi ông ấy xảy ra chuyện, toàn bộ tài sản đứng tên ông ấy, cùng mấy công ty bên nước ngoài, đều sẽ chuyển sang cho con.”

“Con hãy từ bỏ Đức Khang đi, chỉ có Thừa Uyên mới xứng đáng thừa kế nó.”

“Từ bỏ Đức Khang? Mẹ bảo con từ bỏ Đức Khang à?” Lục Viễn Chinh đỏ ngầu cả mắt, gào lên.

“Nếu mẹ đã biết sẽ có ngày hôm nay, vậy tại sao ban đầu còn để con quay về tranh giành vị trí người thừa kế Đức Khang?”

Hạ Thu Nguyệt đáp: “Là ý của Lưu Văn Bân. Ông ta muốn có được Đức Khang…”

Lục Viễn Chinh cười lạnh: “Ông ta muốn Đức Khang? Ý mẹ là, năm xưa ông ta giết ba con không phải vì muốn có mẹ, mà là vì muốn có Đức Khang? Ha… thật đúng là tham vọng vô độ, nằm mơ giữa ban ngày.”

“Vậy kế hoạch của các người là: chờ con kế thừa Đức Khang xong, thì đá con ra khỏi cuộc chơi, để ông ta lên làm Chủ tịch của Đức Khang?”

Hạ Thu Nguyệt nghẹn họng, không thốt nên lời.

Lục Viễn Chinh quay đầu nhìn về phía trước, khẽ cười nhạt: “Ha… mẹ sao lại yêu một người đàn ông độc ác như vậy chứ? Một kẻ bề ngoài đạo mạo, thực chất chỉ là ngụy quân tử. Con vẫn luôn nghĩ ông ta là người tử tế, nghĩa khí.”

“Con từng nghĩ, ông ta ở bên mẹ là để thay bà con chăm sóc mẹ và con… không ngờ, tất cả chỉ vì lòng tham và dã tâm của ông ta. Một người như vậy, đừng nói là vào tù, đáng ra phải xuống địa ngục mới đúng!”

“Viễn Chinh…” Hạ Thu Nguyệt gọi con trong nước mắt, giọng nghẹn ngào, “Con đừng nói như vậy, ông ấy là ba con mà… sao con có thể nguyền rủa ba ruột của mình như thế?”

Lục Viễn Chinh quay đầu lại, nhìn thẳng vào mẹ, quai hàm siết chặt.

“Cả mẹ cũng vậy thôi. Mẹ và Lưu Văn Bân nên cùng nhau xuống địa ngục! Giờ thì con cuối cùng cũng hiểu thế nào là ‘tâm độc nhất là lòng dạ đàn bà’—ý chính là loại phụ nữ như mẹ đó!”

“Sao con – Lục Viễn Chinh – lại có thể có một người mẹ như mẹ chứ? Ngoại tình trong hôn nhân, cấu kết với tình nhân thuê người giết chồng, còn muốn chiếm đoạt sản nghiệp do nhà họ Lục gây dựng!”

“Lòng mẹ… rốt cuộc đen tối đến mức nào hả?!”

Đối mặt với những lời lên án giận dữ của con trai cả, Hạ Thu Nguyệt chỉ có thể cúi đầu, để mặc nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment