Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 254

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người trong phòng cấp cứu đều quay đầu nhìn.

Lục Viễn Chinh nhíu mày: “Đừng làm loạn, để anh giới thiệu bác sĩ cho em.”

Hàn Phi sững lại.

Chỉ ba chữ “Đừng làm loạn” của Lục Viễn Chinh mà lại mang đầy sự cưng chiều, đến cả Từ Đông Nguyệt nghe xong cũng kinh ngạc.

Lê Oanh thì không thể tin nổi.

Lục Viễn Chinh kéo Hàn Phi đến trước mặt Lạc Ninh, thấp giọng giới thiệu:

“Đây là vợ của Thừa Uyên – bác sĩ Lạc. Đây là vợ anh – cô ấy tên Hàn Phi. Phiền em khám giúp cô ấy một chút.”

 

Lạc Ninh nhìn Hàn Phi, hỏi: “Chị dâu thấy khó chịu ở đâu?”

Hàn Phi vẫn còn ngẩn người.

Từ Đông Nguyệt lấy lại tinh thần, vội chạy tới tự giới thiệu:

“Thì ra là vợ của Thừa Uyên, chào cháu, cô là mẹ của Hàn Phi. Nghe Hàn Phi nhắc đến việc Thừa Uyên kết hôn từ lâu rồi, bọn cô vẫn mong có dịp được gặp cháu, cháu thật xinh đẹp.”

Lạc Ninh mỉm cười gật đầu với bà: “Cháu chào cô ạ.”

Từ Đông Nguyệt kéo tay con gái: “Còn ngẩn ra đó làm gì, mau nói cho bác sĩ biết con khó chịu chỗ nào.”

Lúc này Hàn Phi mới mở miệng: “Ờm, bác sĩ… tôi đau bụng, không phải đau bụng bình thường mà là đau bụng kinh. Tôi bị vậy mỗi tháng, em có thể kê thuốc giảm đau giúp chị không?”

Lạc Ninh: “Xin lỗi, trong trường hợp này em không thể tùy tiện kê thuốc giảm đau. Em đề nghị chị nên đi khám phụ khoa.”

Từ Đông Nguyệt vội xen vào giải thích: “Khám rồi, không có tác dụng gì. Thuốc Đông y cũng uống không ít. Bác sĩ Đông y nói là do hàn khí ở t* c*ng, nên tới giờ vẫn chưa có thai. Là lỗi của cô, lúc nhỏ con bé kén ăn quá, cô lại nuông chiều.”

“Nào ngờ giờ lại ảnh hưởng tới chuyện sinh nở.”

Vừa nói, bà vừa liếc trộm Lục Viễn Chinh.

Anh vẫn giữ nét mặt bình thản.

Lạc Ninh suy nghĩ một lát rồi hỏi Hàn Phi: “Chị có muốn thử châm cứu không? Nếu chị quan tâm, em có thể hỏi sư phụ giúp. Sư phụ em tên là Ngụy Tông, là một trong những bậc thầy châm cứu xuất sắc nhất ở Bắc Lĩnh.”

“Ngụy Tông?” Từ Đông Nguyệt kinh ngạc. “Cháu là học trò của Ngụy Tông?”

Hàn Phi ngơ ngác: “Mẹ, Ngụy Tông là ai? Giỏi lắm sao?”

Từ Đông Nguyệt: “Tất nhiên là giỏi rồi, không chỉ giỏi mà còn là thần y đấy! Nhưng chẳng phải Ngụy sư phụ đã ẩn cư trong núi rồi sao?”

Lạc Ninh: “Dạo này thầy vừa mới trở về. Em cũng mới bắt đầu học châm cứu với thầy. Sư phụ có ý định mở lại phòng châm cứu. Nếu mọi người muốn thử, em có thể gọi hỏi thầy giúp.”

Từ Đông Nguyệt vui mừng khôn xiết: “Tốt quá rồi! Bọn cô cầu còn không được ấy chứ. Nếu là Ngụy sư phụ, bệnh của Hàn Phi có hy vọng chữa khỏi rồi. Hàn Phi, con nhất định phải để thầy ấy khám chữa cho con!”

Hàn Phi nghe nói có thể chữa khỏi đau bụng kinh thì rất mừng rỡ, quay sang Lạc Ninh: “Vậy cô có thể gọi giúp tôi bây giờ luôn không?”

Lạc Ninh gật đầu: “Được, em gọi ngay. Chị ngồi tạm ở kia nghỉ đi.”

Từ Đông Nguyệt ấn con gái ngồi xuống ghế, cười nói: “Đúng là gặp được người tốt. Thừa Uyên có mắt nhìn thật, cưới được người vợ thế này.”

Lục Viễn Chinh cảm thấy mẹ vợ đang “đá xéo” mình.

Anh im lặng không nói gì.

Lê Oanh đứng nhìn một bên, trong lòng đầy bất mãn, nhưng vì có quá nhiều người nên không dám lên tiếng.

Chủ yếu là vì thái độ hiện tại của Lục Viễn Chinh hoàn toàn nghiêng về phía Hàn Phi.

Ngụy Tông nhanh chóng nghe máy và vui vẻ đồng ý, bảo Lạc Ninh gửi địa chỉ nhà ông cho Hàn Phi.

 

Hẹn Hàn Phi đến nhà vào lúc 3 giờ chiều.

Sau khi cúp máy, Lạc Ninh thêm bạn Hàn Phi, gửi địa chỉ nhà thầy và dặn:

“Sư phụ không thích nghe điện thoại, nên chị cứ đến thẳng nhà thầy lúc 3 giờ chiều. Đây là địa chỉ, em đã gửi cả số phòng. Cứ nói là chị dâu của Thừa Uyên, thầy sẽ biết.”

Từ Đông Nguyệt cảm kích vô cùng: “Được, bọn cô nhớ rồi. Cảm ơn cháu nhiều lắm. À, còn chuyện này, cô muốn hỏi liệu thầy có thể chữa bệnh viêm khớp cho cô không?”

Lạc Ninh: “Dĩ nhiên là được ạ. Sư phụ đã quyết định mở tiệm châm cứu, mục đích là để giúp được nhiều người hơn. Nếu bạn bè của cô cũng muốn chữa bệnh, đều có thể giới thiệu đến thầy.”

“Chiều nay cô gặp thầy, cứ nói trực tiếp với thầy là được. Thầy là người rất dễ gần.”

Từ Đông Nguyệt: “Tốt quá. Vậy bọn cô về trước, chiều ba giờ sẽ tới đúng giờ.”

“Chiều anh sẽ đi cùng em.” Lục Viễn Chinh đột nhiên xen vào, nhìn Hàn Phi, nói: “Sau này nếu em không khỏe, hãy nói với anh. Mẹ phải chăm sóc cháu, đừng phiền bà nữa.”

Hàn Phi nhíu mày nhìn Lục Viễn Chinh, cố ý nói móc: “Anh không sợ bên kia ‘người ta’ ghen sao?”

Lục Viễn Chinh quay đầu liếc nhìn Lê Oanh, đáp:

“Giữa anh và cô ta đã kết thúc. Hôm nay trước mặt mẹ vợ, anh xin hứa, anh nói được làm được. Trước đây là lỗi của anh, mong em cho anh thêm một cơ hội.”

Hàn Phi thấy anh nghiêm túc, không giống đang nói dối.

Cô bĩu môi, cố tình nói: “Được thôi. Em đau bụng, anh bế em ra bãi đỗ xe nhé?”

Từ Đông Nguyệt không ngờ con gái mình lại đưa ra yêu cầu quá đáng đến vậy. Bà nghĩ Lục Viễn Chinh nhất định sẽ từ chối.

Lạc Ninh khẽ cong môi cười, nhìn hai người kia.

Lê Oanh tức đến mức mặt tái xanh.

Lục Viễn Chinh nhìn chằm chằm Lê Oanh vài giây, đột nhiên đưa tay kéo Hàn Phi đứng dậy, rồi bế thẳng cô ra ngoài không ngoảnh đầu lại.

Từ Đông Nguyệt hơi sửng sốt, vội vàng quay sang chào Lạc Ninh: “Bác sĩ Lạc, hôm nào chúng ta tụ họp một bữa, rủ cả Thừa Uyên. Hôm nay cảm ơn cháu nhiều nhé, chiều nay nhất định bọn cô sẽ tới nhà thầy, làm phiền cháu rồi.”

Lạc Ninh mỉm cười: “Cô đi cẩn thận ạ.”

Từ Đông Nguyệt vẫy tay chào, còn cố ý lườm Lê Oanh một cái, rồi vui vẻ rời đi.

Diệp Tử ghé sát tai Lạc Ninh thì thầm: “Kịch tính quá! Anh cả kia tỉnh ngộ rồi sao? Muốn quay về làm người chồng yêu vợ à?”

Lạc Ninh liếc về phía Lê Oanh — cô ta tức đến mức mặt mày biến dạng.

Lạc Ninh nói: “Ai mà biết được. Nhưng nếu là mình, thì không thể chấp nhận nổi kiểu đàn ông như vậy.”

Diệp Tử: “Bọn họ tình huống đặc biệt mà. Lục Viễn Chinh quen với Lê Oanh trước, thật ra vị thiên kim nhà họ Hàn mới là người xen vào sau. Hơn nữa, trong giới thượng lưu, chuyện liên hôn là rất phổ biến.”

“Giống như cậu với lão Lục nhà cậu đúng là hiếm có. Chứ nếu theo thông lệ, lão Lục nhà cậu cũng phải cưới thiên kim môn đăng hộ đối như tiểu thư Hàn gia kia.”

Lạc Ninh khẽ nhướng mày: “Cậu nói cũng đúng. Nếu không nhờ ba mình cứu anh ấy, thì có khi anh ấy cũng như anh trai mình, cưới một thiên kim như cô Hàn đó. Dù thế nào, thì cũng sẽ không lấy một người bình thường như mình.”

Diệp Tử: “Nhưng mà số phận đúng là kỳ diệu thật. Nhờ cậu vô tình nghe lén cuộc gọi của mẹ chồng trong nhà vệ sinh, mà cả cuộc đời cậu đã thay đổi.”

“Nó đã buộc chặt cậu với lão Lục nhà cậu. Đây chính là sợi chỉ đỏ của ông Tơ bà Nguyệt đó!”

Lạc Ninh bật cười: “Thôi đi. Nếu cậu tin số mệnh như vậy, thì cậu với Trì Húc cũng là duyên phận rồi, mau cưới nhau đi.”

Diệp Tử lắc đầu: “Bọn mình không dễ nói như vậy đâu. Cửa ải của ba mình khó qua lắm. Giờ ông ấy nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt, không khí trong nhà cứ như chiến trường vậy, áp lực lắm.”

“Mình muốn ra ngoài sống một mình thì ông ấy lại làm ầm ĩ, dọa chết dọa sống. Mình thật sự bó tay, ba mình giờ đã trở thành người mà mình không còn nhận ra nữa rồi.”

Lạc Ninh kinh ngạc: “Chú ấy phản ứng mạnh vậy sao? Có vẻ như đang rơi vào bế tắc rồi.”

Bình Luận (0)
Comment