Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 255

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Tử nói: “Chính là kiểu suy nghĩ cực đoan ấy, ba mình vốn là người rất dễ cố chấp, một khi đã chấp rồi thì không quay đầu được nữa. Bây giờ mình tránh được thì tránh, cố gắng đừng chạm mặt ông ấy.”

Lạc Ninh nhíu mày: “Nhưng cậu đâu thể trốn tránh cả đời được.”

Diệp Tử cười khổ: “Ai biết được sống được bao lâu, mai hay tai nạn, ai biết cái nào tới trước?”

Lạc Ninh vội vàng xua tay: “Xí xí xí, sáng sớm mà nói mấy chuyện xui xẻo đó làm gì. Mau đi làm việc đi.”

Diệp Tử lè lưỡi, làm mặt quỷ với cô rồi xoay người đi làm.

Lạc Ninh nhìn theo bóng lưng bạn thân, thầm nghĩ, tính cách vô tư như Diệp Tử cũng tốt, sống vui vẻ là được rồi.

Còn chuyện tương lai, ai mà đoán được sẽ như thế nào chứ.

Người đang đầy nghi hoặc về tương lai lúc này, còn có Hàn Phi đang nằm trong vòng tay của Lục Viễn Chinh.

Lúc này, Lục Viễn Chinh đang bế cô đi về phía bãi đậu xe.

Hành động của anh khiến không ít người ngoái nhìn.

Mẹ vợ, Từ Đông Nguyệt đi theo sau, lén lút quay lại một đoạn video một phút rồi gửi cho chồng và con trai.

Hai cha con gần như đồng thời trả lời lại bằng một dấu hỏi: “?”

Từ Đông Nguyệt nhanh chóng trả lời cho từng người: “Để lát nữa nói.”

Mặt Hàn Phi đỏ bừng, cách lớp áo cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Viễn Chinh rất nóng.

Hai người đã kết hôn nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh có hành động thân mật như vậy ở nơi công cộng.

Hàn Phi cảm thấy cứ như đang nằm mơ, hoàn toàn không chân thực.

Vừa rồi cô chỉ tiện miệng nói vậy thôi.

Không ngờ anh lại thật sự làm theo.

Khiến Hàn Phi giờ đây rối bời trong lòng.

Cô chắc chắn gần đây Lục Viễn Chinh đã xảy ra vấn đề gì đó. Chẳng lẽ là bị đoạt xác rồi?

Có khi nào người hiện tại trong cơ thể người đàn ông này, căn bản không phải Lục Viễn Chinh trước kia, vậy thì là ai?

Hàn Phi vốn mê đọc tiểu thuyết, đặc biệt là thể loại xuyên không, trùng sinh.

“Im lặng gì thế?” Lục Viễn Chinh bất ngờ lên tiếng hỏi.

Hàn Phi há miệng, nhưng rồi lại ngậm lại. Vài giây sau mới khẽ đáp: “Em đau bụng.”

Lục Viễn Chinh hơi cau mày, không nói gì thêm.

Hàn Phi nghĩ chắc anh lại thấy cô phiền.

Nhưng đã đến bãi đỗ xe rồi, sao anh vẫn chưa thả cô xuống?

Anh đi đến cạnh xe mình thì dừng lại, Đào Thước từ ghế lái bước xuống, chạy lại mở cửa xe phía sau.

Hàn Phi vội nói: “Chờ đã, em tự lái xe tới, anh thả em xuống đi, em còn phải lái xe về.”

Nhưng Lục Viễn Chinh vẫn nhét cô vào ghế sau, quay sang bảo Đào Thước: “Cậu giúp phu nhân lái xe về, chiếc này tôi lái.”

Từ Đông Nguyệt phản ứng nhanh: “Đúng đấy, Phi Phi, con thế này không nên lái xe nữa, lỡ trên đường xảy ra chuyện thì phiền lắm.”

“Viễn Chinh, Phi Phi nhờ con chăm sóc nhé. Đào Thước, phiền cậu đưa tôi một đoạn.”

Đào Thước gật đầu: “Vâng, thưa phu nhân.”

Từ Đông Nguyệt lại dặn con gái:

“Phi Phi à, chiều mình gặp nhau ở nhà Ngụy sư phụ nhé, con gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ sẽ bảo tài xế đưa mẹ tới, con không cần tới đón mẹ nữa đâu.”

Nói xong, bà vẫy tay chào Lục Viễn Chinh rồi rời đi.

Đào Thước đưa tay ra, cười nói: “Phu nhân, chìa khóa xe của cô đâu?”

Hàn Phi đành lấy chìa khóa từ túi xách đưa cho anh, “Làm phiền trợ lý Đào rồi.”

“Không sao đâu, phu nhân, đừng khách sáo,” Đào Thước cười đáp.

Hàn Phi nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cảm thấy thái độ của anh ta hình như cũng tốt hơn với mình rất nhiều.

Lục Viễn Chinh đã vòng qua ghế lái để lên xe.

Hàn Phi đóng cửa xe lại, tựa người vào ghế, ôm bụng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô thật sự đang đau.

Lục Viễn Chinh liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi khởi động xe, từ từ rời khỏi bãi đậu xe.

Điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên reo lên.

 

Anh liếc mắt nhìn, là cuộc gọi từ Lê Oanh.

Lục Viễn Chinh không bắt máy.

Từ phía sau, Hàn Phi lên tiếng, cố ý dùng giọng mỉa mai:

“Nghe đi chứ, lỡ cô ta nghĩ quẩn tự làm tổn thương mình, rồi lại đổ lỗi lên đầu tôi thì sao? Tôi không gánh nổi đâu. Mẹ tôi đi rồi, anh không cần tiếp tục diễn nữa.”

Lục Viễn Chinh vừa lái xe vừa hỏi ngược lại: “Em nghĩ anh đang diễn?”

Khóe môi Hàn Phi hiện lên nụ cười châm biếm.

“Chẳng lẽ không phải sao? Anh học diễn xuất từ cô ta à? Diễn cũng đạt thật, làm tôi cũng có lúc bị rối, không phân biệt thật giả nữa rồi.”

Lục Viễn Chinh im lặng một lúc rồi nói: “Anh không diễn.”

Hàn Phi khựng lại.

Cô mở mắt nhìn về phía anh, nuốt nước bọt, hỏi:

 

Lục Viễn Chinh khẽ cười, “Anh chính là Lục Viễn Chinh, là chồng em, nhớ kỹ điều đó.”

Hàn Phi trợn mắt, “Ha… chồng tôi? Đừng đùa, chồng tôi thì sẽ không đối xử với tôi như anh đang làm bây giờ đâu.”

Lục Viễn Chinh nhướn mày, “Xin lỗi.”

Hàn Phi lập tức nhìn về phía anh, “Tự nhiên xin lỗi tôi làm gì?”

Cô theo phản xạ siết chặt tay lại.

Lục Viễn Chinh đáp: “Vì trước đây anh đã làm tổn thương em rất nhiều, anh nợ em một lời xin lỗi. Anh nghiêm túc đấy. Anh muốn bắt đầu lại với em, chúng ta cùng nhau sống tốt.”

Hàn Phi bật cười lạnh: “Nghe hay thật đấy, nhưng chiêu này vô dụng với tôi. Lục Viễn Chinh, để tôi nói thật nhé, nếu không vì ba mẹ tôi phản đối, tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi. Chúng ta sớm muộn gì cũng ly hôn thôi.”

Lục Viễn Chinh im lặng, lát sau mới nói: “Anh sẽ không ly hôn với em. Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

Hàn Phi nhíu mày, mím chặt môi nhìn về phía anh.

Trong lòng Hàn Phi không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc điều gì đã khiến Lục Viễn Chinh thay đổi như vậy?

Cô không phải kiểu phụ nữ mù quáng trong tình yêu, hoàn toàn không tin rằng Lục Viễn Chinh sẽ yêu mình.

Tình yêu chỉ là cái cớ để người nghèo tự an ủi bản thân, còn đối với người giàu, lợi ích mới là trên hết.

Lục Viễn Chinh lấy cô, vốn dĩ là để thừa kế Tập đoàn Đức Khang.

Chẳng lẽ là do ông cụ đã nói gì đó?

“Cô ta mang thai à?” Sau một hồi im lặng, Hàn Phi đột nhiên hỏi.

Lục Viễn Chinh ngẩn ra một chút, sau đó mới nhận ra người cô nói đến là Lê Oanh.

Anh trả lời bằng giọng bình thản:

“Không có, cô ta sẽ không mang thai đâu. Anh đã nói rồi, anh và cô ta đã chia tay, anh sẽ không để cô ta có thai. Điều này anh đảm bảo với em. Nếu muốn có con, thì cũng phải là con của chúng ta.”

Hàn Phi bĩu môi: “Anh chẳng lẽ không biết tôi không sinh được con sao?”

Lục Viễn Chinh đáp: “Không cần vội, chúng ta còn trẻ, y học bây giờ phát triển lắm, sẽ có cách thôi.”

Hàn Phi nhìn anh, hỏi lại: “Anh không sợ mẹ anh trách anh à?”

Lục Viễn Chinh điềm nhiên nói: “Bà ấy sẽ không đâu. Bà sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của chúng ta nữa. Hiện tại bà ấy còn đang khó giữ được thân mình, sau này em sẽ hiểu.”

Hàn Phi cũng chẳng buồn hỏi mẹ chồng gặp phải chuyện gì.

Từ lần gặp ở nhà hàng hôm đó, Hạ Thu Nguyệt lấy Lê Oanh ra để chèn ép cô, Hàn Phi đã quyết định từ nay về sau không qua lại với bà ta nữa.

Càng nghĩ lại, cô càng thấy tức giận.

Giờ nghe nói Hạ Thu Nguyệt đang khó giữ thân, dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Hàn Phi cảm thấy rất hả hê.

Gọi là ác giả ác báo cũng không sai.

Khi xe về đến tầng hầm khu nhà, Lục Viễn Chinh đỗ xe xong liền vòng qua bên ghế phụ, định bế Hàn Phi xuống.

Nhưng cô đẩy anh ra, tự mình nhảy xuống xe, không quay đầu lại mà bước đi thẳng.

Lục Viễn Chinh không giận, chỉ lặng lẽ đóng cửa lại, rồi nhanh chóng bước theo, đuổi kịp Hàn Phi đang đi nhanh phía trước.

Anh đi lên trước, ấn nút gọi thang máy.

Hàn Phi dừng lại trước thang máy, nghiêng đầu nhìn anh, lạnh lùng hỏi: “Anh theo tôi làm gì? Không đi làm à?”

Bình Luận (0)
Comment