Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 262

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt Diệp Phong đầy nghi hoặc.

Trì Húc nở một nụ cười khổ: “Tối nay cháu sẽ gọi cho Diệp Tử, nói rõ mọi chuyện. Sau này sẽ không liên lạc nữa.”

Diệp Phong bán tín bán nghi: “Cậu dám thề với trời không?”

Trì Húc do dự mấy giây, rồi nghiêm túc nói: “Được, cháu – Trì Húc – xin thề với trời, từ nay về sau sẽ không còn qua lại với Diệp Tử. Nếu thất hứa, chết không được yên.”

Lúc này, Diệp Phong mới nhận ra Trì Húc nói thật.

Trì Húc đứng dậy, cúi người thật sâu: “Chú Diệp, sau này xin giao Diệp Tử cho chú.”

Diệp Phong hừ lạnh: “Diệp Tử là con gái tôi, không cần cậu phải giao phó.”

Trì Húc mỉm cười: “Vâng, cháu biết chú thương cô ấy nhất, chỉ mong chú đừng vì cháu mà giận cô ấy, vẫn yêu thương cô ấy như xưa, tìm cho cô ấy một người chồng tốt.”

“Cháu xin phép, làm phiền chú rồi.”

Nói xong, Trì Húc quay người mở cửa, không quay đầu lại, bước đi thẳng.

Diệp Phong ngẩn người một lúc mới hoàn hồn.

Ông vội vã đuổi theo, nhưng chỉ còn thấy bóng chiếc xe của Trì Húc đang rời đi.

Ông không nhịn được mắng một câu: “Thằng nhóc chết tiệt, muốn làm tôi áy náy à?”

Diệp Phong vốn nghĩ, nếu nghe tin Trì Húc chủ động chia tay với con gái, ông sẽ rất vui. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Giờ phút này, ông chẳng vui chút nào.

Chỉ cảm thấy mình giống như một người cha độc ác, tự tay phá vỡ mối nhân duyên của con gái.

Lần này về nhà, ông biết phải đối mặt với con gái thế nào đây?

Rời khỏi phòng khám, Trì Húc lái xe càng lúc càng nhanh.

Mười phút sau, anh đã về đến nhà.

Ba mẹ đang ăn tối.

Thấy con trai về, Hạ Bình Xuân vội đứng dậy: “Sao hôm nay về sớm thế? Con chưa ăn tối đúng không? Mẹ đi lấy cơm cho con, hôm nay mẹ nấu món sườn xào chua ngọt con thích nhất. Là ba con thèm quá, nằng nặc bắt mẹ làm.”

Trì Húc nghĩ đến chuyến đi này lành ít dữ nhiều, có thể sẽ không còn ngày trở lại, nên gật đầu: “Vâng.”

 

Trì Húc kéo ghế ngồi xuống, không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ngụy sư phụ về rồi ạ?”

Trì Lỗi: “Về rồi, bác sĩ Lạc bên kia giới thiệu bệnh nhân, cần châm cứu.”

Hạ Bình Xuân bưng bát cơm ra, đặt trước mặt con trai: “Nói con nghe một tin vui, chân ba con bắt đầu có cảm giác rồi đấy.”

Trì Húc ngạc nhiên, nhìn ba: “Sao ba không nói với con? Có cảm giác gì vậy?”

“Chỉ thấy tê tê thôi,” Trì Lỗi quay sang trách vợ: “Anh đã dặn là đừng nói với nó, đợi thật sự có chuyển biến rõ ràng rồi mới nói.”

Hạ Bình Xuân nói: “Ngụy sư phụ giỏi như vậy, chắc chắn chữa được. Bao nhiêu năm nay anh chẳng cảm thấy gì, giờ có cảm giác tê là điềm tốt rồi. Đúng là nhờ Ngụy sư phụ cả.”

“Trì Húc, sau này con phải cảm ơn Ngụy sư phụ thật tốt. Mẹ và ba bàn rồi, định tặng sư phụ một phong bao thật lớn, không thể để người ta vất vả mà không nhận được gì. Con thấy nên đưa bao nhiêu thì hợp lý?”

Trì Húc: “Mẹ, con còn để dành được chút tiền, để con tặng cũng được, ba mẹ đừng lo.”

Hạ Bình Xuân phản đối: “Số tiền đó để con lấy vợ. Phong bao của Ngụy sư phụ để mẹ và ba lo.”

Trì Húc cười khổ: “Mẹ, con sẽ không lấy vợ đâu.”

Hạ Bình Xuân sững người, quay sang nhìn Trì Lỗi.

Bà thật ra đã sớm cảm nhận được con trai không vui.

Hạ Bình Xuân: “Cãi nhau với Diệp Tử à?”

Trì Lỗi: “Yêu nhau mà chẳng cãi nhau thì đâu gọi là yêu. Hồi đó ba mẹ cũng cãi suốt đấy. Trì Húc này, con là đàn ông, phải nhường nhịn con bé một chút. Dù là lúc yêu hay sau này cưới rồi sống chung, cũng phải bao dung.”

Trì Húc cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, cúi đầu nhìn bát cơm.

Lúc ngẩng lên, mắt anh đã đỏ hoe.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

“Ba, mẹ, con có chuyện muốn bàn với hai người.”

Hạ Bình Xuân linh cảm điều chẳng lành: “Chuyện gì thế con?”

Sắc mặt Trì Lỗi cũng trở nên nghiêm trọng.

Trì Húc: “Lúc nãy tan ca, Cục trưởng gọi con vào nói chuyện. Có một nhiệm vụ cần người hỗ trợ, ông ấy bảo con về bàn với ba mẹ. Có thể con sẽ phải rời nhà một thời gian, trong thời gian đó sẽ không thể liên lạc với nhà.”

“Ba mẹ cũng đừng gọi cho con. Nếu… nếu con không trở lại, ba mẹ cũng đừng buồn. Đây là lựa chọn của con. Con là con trai của một người anh hùng, con không thể lùi bước.”

“Lúc về con có ghé phòng khám của chú Diệp, nói rõ với ông ấy là con sẽ chia tay với Diệp Tử. Lát nữa con cũng sẽ gọi điện cho cô ấy. Con muốn nhờ ba mẹ giữ bí mật.”

“Nếu Diệp Tử đến tìm, ba mẹ cứ nói là con được cử đi học ở tỉnh khác, đừng nói gì thêm.”

Nói xong, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Không rõ bao lâu sau, Trì Lỗi hít sâu một hơi, quay sang vợ: “Lấy cho anh chai rượu ngon anh cất kỹ. Tối nay, anh muốn uống với con trai một bữa.”

Hạ Bình Xuân không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng dậy, từng bước nặng nề đi vào bếp.

Khi quay lại, trên tay bà là một khay nhỏ, bên trên đặt một chai rượu và ba cái ly.

Trì Lỗi nhìn thấy ba cái ly, ngước mắt nhìn vợ.

Hạ Bình Xuân mắt đỏ hoe, nói: “Sao? Chỉ cho anh với con uống, còn tôi không được à? Anh là người cha anh hùng của nó, còn tôi là người sinh ra và nuôi nó.”

“Thằng nhóc vô tâm, sau này ai lo cho tôi lúc tuổi già?”

Trì Húc bật cười khẽ: “Con sẽ nhờ Thừa Uyên chăm sóc ba mẹ.”

Hạ Bình Xuân biết, cả đội và Lục Thừa Uyên sẽ không bỏ mặc hai vợ chồng họ.

Nhưng dù tốt đến đâu, cũng không bằng con trai ruột của mình.

Chỉ là, khi con trai lựa chọn làm cảnh sát, bà đã sớm chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay.

Bảo vệ gia đình, gìn giữ đất nước – đó là sứ mệnh của một người cảnh sát.

Cũng là định mệnh.

Trì Húc giật lấy chai rượu từ tay mẹ, rót đầy ba ly – một cho mẹ, một cho ba, và một cho chính mình.

Anh nâng ly, kính cẩn hướng về ba mẹ, cố nặn ra một nụ cười:

“Ba, mẹ, cảm ơn hai người đã sinh thành và nuôi dưỡng con. Xin hãy tha thứ nếu con không thể ở lại phụng dưỡng lúc tuổi già. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn được làm con của ba mẹ, để bù đắp tất cả.”

Hạ Bình Xuân quay mặt đi, đưa tay áo lên chấm nước mắt.

Trì Lỗi thở dài một tiếng, nâng ly cụng với con trai.

Giọng ông trầm thấp nhưng đầy dứt khoát: “Đừng bi quan như thế. Nhớ kỹ, nhiệm vụ phải hoàn thành, nhưng cũng phải nghĩ cách sống sót trở về.”

Hạ Bình Xuân tiếp lời: “Đúng đó! Con nhìn Thừa Uyên mà xem, ba năm rồi vẫn bình an trở về. Con cũng phải như vậy, đừng hòng trốn tránh chuyện lo cho ba mẹ lúc tuổi già.”

Trì Húc khẽ mím môi cười: “Tất nhiên rồi, ba mẹ, con sẽ cố gắng sống sót để trở về.”

Chỉ là… nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, khác hẳn với nhiệm vụ mà Lục Thừa Uyên từng nhận. Trong lòng Trì Húc chẳng có chút tự tin nào.

Nhưng anh không muốn ba mẹ quá lo lắng, nên không nói thêm gì, chỉ ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Sau khi ba mẹ cũng uống xong, Trì Húc lại cầm chai rượu lên, rót đầy cả ba ly.

Rồi anh dặn dò tiếp: “Ba, nhất định phải kiên trì điều trị. Ngụy sư phụ chắc chắn sẽ chữa khỏi cho ba. Ba nhất định phải đứng lên được, sau này mẹ và cả nhà này, đều phải dựa vào ba.”

Trì Lỗi im lặng. Ông nâng ly, uống một hơi cạn sạch, rồi mới cất lời:

“Đừng lo cho nhà mình. Dù không thể đứng dậy được, ba cũng sẽ cố sống thật tốt, không bao giờ bỏ mặc mẹ con.”

Trì Húc gật đầu, “Có lời này của ba, con yên tâm đi làm nhiệm vụ rồi.”

Trì Lỗi rưng rưng nước mắt, ông vươn tay vỗ nhẹ lên vai con trai:

“Con trai, nhớ kỹ, ba mẹ luôn tự hào về con.”

Bình Luận (0)
Comment