Nước mắt lại trào dâng, Trì Húc mỉm cười, cố kìm nén.
Anh hít một hơi sâu, nâng ly rượu lên kính mẹ.
“Mẹ, người vất vả nhất trong nhà này là mẹ, con kính mẹ một ly.”
Hạ Bình Xuân làm ra vẻ không để tâm, nâng ly cụng với con trai.
Bà nói: “Sống trên đời ai chẳng phải vất vả. Con với ba con cũng vậy, mà hai người còn là vì xã hội, vì nhân dân. Mẹ tự hào về hai cha con.”
Nghe vậy, Trì Húc không thể kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã.
Anh cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.
Trì Lỗi cũng quay mặt đi, lén lau nước mắt.
Hạ Bình Xuân nhìn hai cha con, bĩu môi trách nhẹ: “Xem hai cha con kìa, ra cái thể thống gì, là đàn ông thì đừng có dễ khóc như vậy. Với lại, Trì Húc, con còn chưa lên đường mà đã khóc lóc, xui xẻo!”
Trì Lỗi tiếp lời: “Đúng đấy! Mẹ con nói đúng. Khi con sinh ra, thầy tướng từng nói con mệnh lớn, trời sinh ra là để làm cảnh sát, gặp dữ hóa lành.”
Trì Húc nửa tin nửa ngờ: “Thật không đấy ba? Sao trước giờ chưa bao giờ kể với con?”
Hạ Bình Xuân chớp mắt, nói: “Gạt con làm gì? Chẳng qua trước giờ không kể vì sợ con làm nhiệm vụ quá liều mạng. Bây giờ mới nói, để nhắc con nhớ rằng ở nhà còn ba mẹ đang chờ con.”
“Con nhất định phải sống sót trở về, để chăm sóc ba mẹ, biết chưa?”
Trì Húc bật cười: “Được, mẹ, con hứa với ba mẹ, nhất định sẽ cố gắng sống sót trở về, chăm lo cho hai người.”
Hạ Bình Xuân: “Đấy mới là con trai mẹ. Dù gì chuyện lo cho ba mẹ là trách nhiệm của con, đừng hòng đẩy cho Thừa Uyên. Người ta đâu có nợ nần gì con mà phải lo cho ba mẹ con chứ.”
“Thôi được rồi,” Trì Lỗi ngắt lời vợ, rồi quay sang dặn dò con trai, “Ba không có gì nhiều để nói. Con còn trẻ mà đã được làm phó đội trưởng, không thua gì ba ngày xưa. Lãnh đạo cử con đi là sự khẳng định.”
“Nhớ đừng khiến lãnh đạo thất vọng, cũng đừng khiến ba mẹ thất vọng.”
Trì Húc im lặng vài giây, rồi đứng dậy.
Anh đứng nghiêm, giơ tay chào:
“Rõ! Con nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao, bình an trở về.”
Hạ Bình Xuân không kìm được nữa, quay lưng đi, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Trì Lỗi cũng trầm mặc một lúc, rồi giơ tay chào lại con trai.
Hai cha con cùng uống cạn chai rượu trắng ấy, đến lúc xong thì cũng đã mười giờ tối.
Trì Húc trở về phòng, đóng cửa lại, lấy điện thoại, lật tìm số Diệp Tử. Anh do dự một lát rồi bấm gọi.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
Diệp Tử: “Trời ạ, anh chọn đúng lúc em đang tắm để gọi là sao hả?”
Trì Húc bỗng thấy giọng cô ấy thật giống chim sơn ca, làm dịu hẳn nỗi lo trong lòng anh.
Anh khẽ mỉm cười, hỏi: “Tắm xong rồi à? Vậy… để anh gọi lại sau nhé?”
Diệp Tử: “Xong rồi, mới sấy khô tóc thôi. Anh đang ở đâu?”
Trì Húc: “Ở nhà.”
Diệp Tử: “Ồ, hiếm có đấy, nay không phải tăng ca sao?”
Trì Húc: “Ừm.”
Nghe giọng anh khác lạ, Diệp Tử lập tức nhận ra điều gì đó không ổn. Bình thường mỗi lần gọi điện, anh nói rất nhiều.
Diệp Tử: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Cổ họng Trì Húc nghẹn lại, anh hít sâu một hơi rồi cắn răng nói: “Diệp Tử, anh muốn chia tay.”
Đầu dây bên kia im lặng mất hơn mười giây.
Diệp Tử: “Được thôi, nhưng anh phải nói rõ lý do.”
Trì Húc: “Cục có cơ hội đi học tập ở tỉnh ngoài. Anh không muốn bỏ lỡ. Nếu biểu hiện tốt, có cơ hội thăng chức.”
Diệp Tử: “Ha… Ý anh là, giữa tình yêu và sự nghiệp, anh chọn sự nghiệp?”
Trì Húc siết chặt tay: “Xin lỗi.”
Giọng Diệp Tử đanh lại: “Không cần xin lỗi. Anh không có lỗi gì với em. Đàn ông mà, tất nhiên phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu.”
Trì Húc: “Cảm ơn em đã hiểu.”
Diệp Tử: “Được thôi, chúc anh công danh thuận lợi. Nhưng chắc em không tiễn anh được đâu, anh biết đấy, em bận.”
Trì Húc: “Ừm, không cần tiễn. Còn nữa… sau khi đi, có thể anh sẽ không thể liên lạc với em được nữa.”
Diệp Tử: “Ha… Nghĩa là đến làm bạn cũng không thể?”
Trì Húc: “Xin lỗi…”
Diệp Tử: “Rồi, em hiểu rồi. Yên tâm, em sẽ không làm phiền anh. Còn gì nữa không? Không thì cúp máy nhé.”
Trì Húc im lặng vài giây, rồi nói: “Bảo trọng.”
Diệp Tử nghe xong liền giận dữ cúp máy.
Cô ném điện thoại lên giường, bật dậy lẩm bẩm chửi: “Bảo trọng cái đầu anh ấy! Đồ khốn! Tôi đúng là nhìn nhầm người! Vì cái quái gì mà bỏ rơi tôi chỉ để theo đuổi cái gọi là sự nghiệp? Muốn làm cục trưởng chắc?”
Càng nghĩ càng tức, Diệp Tử cảm thấy chuyện này quá đột ngột. Nhưng nghĩ lại, Trì Húc sinh ra trong gia đình cảnh sát, đặt sự nghiệp lên hàng đầu cũng là điều dễ hiểu.
Tình cảm giữa hai người vốn dĩ không rõ ràng. Trì Húc chọn con đường rõ ràng hơn – cũng hợp lý thôi.
Cô kéo chăn trùm kín đầu.
Bỗng có tiếng gõ cửa hai cái, Diệp Tử khó chịu lật chăn: “Ai vậy?”
Cửa mở, Diệp Phong thò đầu vào, “Con gái, ngủ chưa?”
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của ba, Diệp Tử cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ba cô đã lâu không cười với cô như vậy.
Cô ngồi dậy, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”
Diệp Phong: “Không có gì, ba đi ngang qua, xem con ngủ chưa thôi.”
Diệp Tử: “Con chuẩn bị ngủ rồi.”
Diệp Phong: “Vậy ngủ sớm đi, mai còn đi làm.”
Nói xong ông đóng cửa rời đi.
Diệp Tử không nghĩ nhiều, lại nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà…
Cô lẩm bẩm: “Đồ đàn ông khốn kiếp, tôi nguyền rủa anh cả đời không lấy được vợ!”
Vừa nói, sống mũi bỗng cay xè.
Cổ họng cũng như bị thứ gì đó chặn lại, nghèn nghẹn, khó chịu.
Nước mắt liền trào ra khỏi khóe mắt.
Cô quay đầu vùi mặt vào gối, òa lên khóc nức nở.
…
Ở một nơi khác, Lạc Ninh sau khi tắm xong, đang ngồi trên giường cầm điện thoại xem video.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Cô lập tức dựng tai lắng nghe, rồi nhận ra là tiếng thay giày, tiếp theo là những bước chân tiến về phía phòng ngủ.
Lục Thừa Uyên xuất hiện ở cửa phòng.
Lạc Ninh: “Anh về rồi à?”
Lục Thừa Uyên bước tới gần, lao vào lòng cô, ôm chặt lấy: “Tắm rồi à? Thơm quá.”
Lạc Ninh giả vờ khó chịu, đẩy anh ra: “Biết em mới tắm còn ôm ấp, đi tắm mau.”
Lục Thừa Uyên làm nũng: “Chỉ ôm một chút thôi mà.”
Lạc Ninh nhìn anh: “Sao thế? Có chuyện gì không thuận lợi à?”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, người nhà của Đổng Hướng Dương đều rời khỏi Bắc Lĩnh cả rồi. Vốn định nhờ họ khuyên hắn ra đầu thú.”
Lạc Ninh bất ngờ: “Vậy là ông ta quyết tâm không ra đầu thú?”
Lục Thừa Uyên: “Hắn chắc chắn rằng chúng ta không có bằng chứng để bắt, mà Lưu Văn Bân thì chắc chắn sẽ không khai hắn ra.”
Lạc Ninh: “Nếu Lưu Văn Bân khai, tức là tự nhận mình là kẻ chủ mưu đứng sau – dính đến ba mạng người.”
Lục Thừa Uyên: “Đúng vậy. Con cáo già đó đang định đổ hết tội lên đầu mẹ anh.”
Lạc Ninh cúi đầu, trầm tư một lúc: “Thế còn Cao Hồng Lâm? Vẫn không chịu mở miệng à?”
Lục Thừa Uyên: “Ừ, hỏi gì cũng bảo không nhớ.”
Lạc Ninh: “Muốn giả vờ mất trí?”
Lục Thừa Uyên thở dài, đứng dậy: “Không nói nữa, anh đi tắm đã.”
Lạc Ninh nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa phòng tắm, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đã đi đến bước này rồi, nhưng hai nhân chứng quan trọng nhất lại không chịu lên tiếng, mà bằng chứng vật lý lại chưa đủ – muốn khởi tố cũng rất khó.
Dù có khởi tố, nếu chỉ dựa vào lời khai một mình cô, rất có thể sẽ bị cho là bằng chứng không đầy đủ.