Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 291

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mồm miệng lớn thật đấy, từ đâu ra cái mụ chanh chua dám chạy đến nhà tôi dạy dỗ cháu dâu tôi?” – Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ cửa.

Ba người nhà họ Thẩm đồng loạt quay đầu lại, thấy Lục Tân Quân và vợ là Dương Thái Liên đang đứng ở cửa.

“Cháu dâu?” – Thẩm Yến Nam lặp lại một cách vô thức.

Anh ta đột ngột quay sang nhìn Lục Thừa Uyên, trong khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Vì sao khuôn mặt của Lục Thừa Uyên lại quen thuộc đến vậy – thì ra là giống Chủ tịch Lục Tân Quân!

Thẩm Trung Hiền cũng bừng tỉnh: “Chủ tịch, Đội trưởng Lục là cháu trai của ngài ạ?”

Là cậu nhị thiếu gia từng được đồn rằng được gia đình che giấu?

Quản gia Lưu Quốc Khánh mở miệng:

“Viện trưởng Thẩm, tôi xin chính thức giới thiệu: đây là nhị thiếu gia nhà chúng tôi, còn đây là nhị thiếu phu nhân.”

“Bà Thẩm, giờ bà còn muốn dạy dỗ nhị thiếu phu nhân của chúng tôi nữa không? Tôi phải nhắc cho bà biết, nhị thiếu phu nhân đang mang thai đấy.”

“Nếu bà làm cô ấy bị kích động hay thương tổn gì, thì có lấy cả tính mạng bà ra đền cũng không đủ đâu.”

Viên Lệ Môi hoàn toàn chết sững, vẻ mặt khó tin.

“Sao có thể như vậy… Sao cô ta có thể là nhị thiếu phu nhân chứ!”

“Sao lại không thể?” – Dương Thái Liên tức giận hỏi lại.

“Bà Thẩm, không chỉ là vợ của Thừa Uyên, Ninh Ninh còn là ân nhân cứu mạng của nó. Mạng của Thừa Uyên là do nó cứu về, cả nhà chúng tôi đều mang ơn nó.”

“Bà mắng nó, tức là đang mắng cả nhà chúng tôi. Tôi thấy bà cũng to gan thật đấy, chồng làm viện trưởng tổng viện thì cho là có thể trèo lên đầu nhà chúng tôi ngồi à?”

Nghe vậy, Viên Lệ Môi sợ đến nỗi không thốt nổi một lời.

Cho bà ta mười cái gan cũng không dám trèo lên đầu Chủ tịch mà ngồi!

Thẩm Trung Hiền vội vàng cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi Chủ tịch, là tôi không quản nổi miệng của cô ta. Viên Lệ Môi, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xin lỗi Chủ tịch, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đi!”

Viên Lệ Môi há miệng nhưng sợ quá không nói nên lời.

Thẩm Trung Hiền giận quá mất khôn, đá mạnh vào sau chân vợ.

Viên Lệ Môi ngã phịch xuống đất.

Ông giận dữ quát: “Đồ đàn bà không có đầu óc, cả ngày chỉ biết ăn nói bừa bãi, tôi đã cảnh cáo bà bao nhiêu lần rồi! Bà nghĩ bà là cái gì mà đòi dạy dỗ nhị thiếu phu nhân hả?!”

Viên Lệ Môi òa lên khóc nức nở.

Lông mày Lạc Ninh hơi nhíu lại, đưa tay khẽ kéo áo Lục Thừa Uyên.

Anh nghe tiếng khóc cũng thấy bực, liền ngẩng đầu nói với ông nội:

“Ông nội, Ninh Ninh đang mang thai, con không muốn con của bọn con bị ảnh hưởng. Bọn con về phòng trước.”

Lục Tân Quân gật đầu: “Được, hai đứa về nghỉ đi. Chờ ông xử lý xong sẽ bảo quản gia gọi hai đứa ra ăn tối.”

Lục Thừa Uyên ôm lấy vợ, sải bước rời đi, không thèm ngoái đầu nhìn Viên Lệ Môi đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc.

Thẩm Yến Nam vẫn còn nhìn theo bóng dáng Lạc Ninh cho đến khi cô khuất sau cánh cửa.

Lục Tân Quân nhìn sang Thẩm Trung Hiền, lắc đầu:

“Viện trưởng Thẩm, ban đầu chúng tôi nể tình ông là bạn cũ của ba Lạc Ninh nên mới mời gia đình ông tới ăn cơm. Nhưng giờ xem ra, đúng là chúng tôi đã sai.”

“Không ngờ gia đình ông lại đối xử với con gái bạn mình như vậy. Thật là đáng giận.”

Dương Thái Liên cũng phụ họa: “Đúng đó! Nếu không nghe tận tai, tôi làm sao tin nổi phu nhân của viện trưởng Đức Khang tổng viện lại có loại phẩm chất như vậy, đúng là bôi nhọ thanh danh của bệnh viện chúng tôi!”

Lục Tân Quân trầm giọng: “Đúng. Đức Khang – cái tên này là để nhấn mạnh đạo đức y nghiệp, chăm sóc sức khỏe cộng đồng. Nếu ngay cả đạo đức cũng không giữ nổi, thì y đức ở đâu?”

“Dù người phụ nữ đó là vợ ông, thì cũng là do ông dung túng. Vì vậy, lỗi là của ông, và ông phải gánh chịu hậu quả. Tôi chính thức thông báo – ông bị sa thải.”

Thẩm Trung Hiền trừng mắt sững sờ.

Thẩm Yến Nam cũng chết lặng.

 

Tiếng khóc của Viên Lệ Môi lại vang lớn hơn.

Lục Tân Quân cau mày, liếc mắt một cái đầy phiền não rồi ra lệnh:

“Quản gia Lưu, tiễn khách!”

“Vâng, thưa Chủ tịch.” – Lưu Quốc Khánh đáp lại, rồi quay sang Thẩm Trung Hiền: “Mời ông đi cho.”

Thẩm Trung Hiền không biết mình đã rời khỏi trang viên nhà họ Lục như thế nào.

Khi con trai lái xe đưa ông và Viên Lệ Môi – vẫn còn gào khóc – ra khỏi trang viên, ông đột nhiên vung tay tát mạnh vào mặt vợ.

Tiếng bốp vang lớn khiến Thẩm Yến Nam phải đạp phanh gấp.

Viên Lệ Môi lập tức im bặt, tròn mắt nhìn chồng đầy hoảng sợ.

Thẩm Trung Hiền mắt trợn đỏ, chỉ tay vào mặt bà hét:

“Lẽ ra tôi nên sớm cắt đứt với loại đàn bà như bà! Giờ thì sao, sự nghiệp của tôi bị bà phá tan tành rồi, bà vui chưa?! Lúc nãy ngông nghênh lắm mà? Sao không tiếp tục nữa đi?!”

Viên Lệ Môi ôm lấy gương mặt nóng rát, bĩu môi, tức giận mà không dám cãi lại.

Thẩm Trung Hiền vẫn giận sôi, quay sang con trai nói:

“Đưa ba đến Cục Dân Chính, ba muốn ly hôn với người đàn bà này! Hôm nay mà không ly dị, ba không phải là người! Ba không muốn nhìn thấy mặt bà ta nữa!”

Thẩm Yến Nam im lặng, lặng lẽ khởi động xe, đưa cha mẹ đến Cục Dân Chính.

Thẩm Trung Hiền lôi Viên Lệ Môi đang bám lấy xe xuống, kéo vào phòng làm thủ tục.

 

Nhưng luật hôn nhân ở thành phố Bắc Lĩnh quy định, nếu một bên gây ra tổn thất nghiêm trọng, thì bên còn lại có quyền đơn phương ly hôn.

Thế nên, dưới sự kiên quyết của Thẩm Trung Hiền, ông đã thành công nhận được giấy ly hôn.

Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, ông bỏ mặc Viên Lệ Môi, cùng con trai lái xe về nhà thu dọn hành lý, rồi dọn đến một căn hộ ở trung tâm thành phố.

Ngày hôm sau, khi Lạc Ninh đến bệnh viện làm việc, cô mới biết được tin Thẩm Trung Hiền đã từ chức – do Diệp Tử kể lại.

Cô đoán có lẽ chuyện này liên quan đến việc Viên Lệ Môi phát điên ở nhà họ Lục tối qua.

Thế là cô quay người, tìm một chỗ yên tĩnh để gọi điện cho Lục Thừa Uyên.

Lục Thừa Uyên nói với cô: “Ông nội ban đầu định sa thải Thẩm Trung Hiền luôn, nhưng sau đó ông ta gọi điện xin lỗi, nói đã ly hôn với Viên Lệ Môi rồi, còn xin ông nội nể tình bao năm tận tụy cống hiến cho Đức Khang,”

“Xin được rời đi với danh nghĩa từ chức. Con trai ông ta – Thẩm Yến Nam – cũng từ chức luôn, nói là hai cha con sẽ chuyển đến Kinh Đô sinh sống. Thẩm Yến Nam đã vượt qua kỳ đánh giá của Bệnh viện Kinh Đô, tháng sau sẽ nhận việc.”

“Còn Thẩm Trung Hiền thì định mở một phòng khám nhỏ ở Kinh Đô, coi như sống an nhàn tuổi già. Nếu để bị sa thải thì ảnh hưởng đến danh tiếng, ông nội đã đồng ý. Nên mới chuyển từ sa thải sang từ chức.”

Nghe xong, Lạc Ninh cắn môi, không biết nên nói gì.

Cô không có ý khiến cha con nhà họ Thẩm mất kế sinh nhai, chỉ lo rằng mức độ trừng phạt này hơi quá.

Lục Thừa Uyên như đoán được suy nghĩ của vợ, liền nhẹ giọng an ủi:

“Chuyện này không liên quan gì đến em cả, đừng tự trách mình. Bao năm qua Thẩm Trung Hiền làm việc ở Đức Khang, bệnh viện chỉ duy trì được trạng thái cũ, không có cải thiện đáng kể. Ông nội vốn đã có ý định thay đổi rồi.”

“Vậy ai sẽ lên làm viện trưởng Đức Khang? Có phải là Trưởng khoa Tôn bên cấp cứu không?” – Lạc Ninh tò mò hỏi.

Lục Thừa Uyên đáp: “Không phải. Trưởng khoa Tôn đã được thăng làm Phó viện trưởng, trước mắt sẽ tạm thời đảm nhiệm công việc viện trưởng cho đến khi có người mới. Còn bác sĩ Tề Gia Hằng sẽ làm Trưởng khoa cấp cứu thay ông ấy.”

“Bác sĩ Tề làm trưởng khoa bên em á?” – Lạc Ninh sau khi ngạc nhiên thì thấy cũng hợp lý, vì Tề Gia Hằng quả thật có đủ năng lực và kinh nghiệm.

Lục Thừa Uyên nói tiếp: “Đúng, và còn một người nữa — là em.”

Lạc Ninh: “Em á?”

Lục Thừa Uyên: “Chẳng phải em vẫn đang phân vân có nên nghỉ việc không sao?”

Lạc Ninh: “Nhưng nếu em không nghỉ, vậy ai sẽ phụ trách tiệm châm cứu bên mình?”

Bình Luận (0)
Comment