Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 292

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Uyên biết Lạc Ninh vẫn lưu luyến với khoa Cấp cứu, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đưa ra cho cô một đề xuất.

“Bên tiệm châm cứu, anh có thể giúp em tìm người có kinh nghiệm quản lý vận hành. Ngụy sư phụ vẫn là viện trưởng, em chỉ cần treo danh nghĩa phó viện trưởng, lúc nào rảnh thì ghé qua, còn công việc hằng ngày cứ để người điều hành đảm nhiệm.”

Lạc Ninh: “Ý anh là… em sẽ tiếp tục làm ở Đức Khang?”

Lục Thừa Uyên: “Đúng vậy. Nếu em ở lại, thì anh sẽ để em làm Phó trưởng khoa Cấp cứu.”

Lạc Ninh ngạc nhiên và mừng rỡ: “Thật sao? Nhưng… chuyện đó đâu phải anh quyết định được.”

Lục Thừa Uyên: “Chuyện đó em không cần lo, chỉ cần trả lời anh là có đồng ý với đề xuất của anh không?”

Lạc Ninh cắn môi suy nghĩ một lúc, “Vậy… em sẽ ở lại Đức Khang thêm vài năm nữa.”

Ngay từ đầu, cô chọn ngành y là vì chịu ảnh hưởng từ cha – Lạc Bắc Lâm.

Tuy cô có học châm cứu với Ngụy Tông, nhưng khi thật sự đối mặt với việc nghỉ việc, trong lòng vẫn không nỡ rời xa.

Vài đêm gần đây, cô mất ngủ vì chuyện này.

Là người đầu gối tay ấp, Lục Thừa Uyên đương nhiên biết rõ.

 

“Vợ chồng với nhau cần gì khách sáo? Hơn nữa em đừng quên, em là người nhà chúng ta. Đức Khang cũng có phần của em. Sau này anh sẽ chuyển một phần cổ phần của anh cho em.” – Lục Thừa Uyên đáp.

Lạc Ninh: “Anh có cổ phần ở Đức Khang à?”

Lục Thừa Uyên: “Hiện tại thì chưa, nhưng rất nhanh sẽ có thôi. Em biết là được, đừng nói ra ngoài.”

Lạc Ninh đoán có lẽ là vì anh trai Lục Viễn Chinh không có phần, nên không thể tiết lộ.

“Được, em giữ bí mật.”

Lục Thừa Uyên: “Vậy anh sẽ báo với ông nội là em tiếp tục ở lại Đức Khang, nhận chức Phó trưởng khoa Cấp cứu.”

Lạc Ninh phấn khởi: “Được! Nhớ giúp em cảm ơn ông nội nhé.”

Lục Thừa Uyên cười: “Chỉ là chức phó trưởng khoa thôi mà, đã vui vậy rồi? Nếu sau này em làm viện trưởng, chắc em hạnh phúc đến phát khóc mất… Mà chuyện đó cũng không phải không thể, em cứ xem đó là mục tiêu mà phấn đấu.”

Lạc Ninh: “Viện trưởng á? Em đâu dám mơ, năng lực và kinh nghiệm của em đều chưa đủ mà.”

Lục Thừa Uyên: “Hai thứ đó, chỉ cần nỗ lực là sẽ có.”

Lạc Ninh: “Được, vậy em sẽ cố gắng thật tốt.”

Sau khi nói chuyện với Lục Thừa Uyên khoảng mười phút, Lạc Ninh quay lại khoa Cấp cứu tìm Diệp Tử.

Cô kể việc ông nội chuyển từ sa thải Thẩm Trung Hiền sang để ông ấy từ chức, và việc hai cha con nhà họ Thẩm sẽ chuyển đến Kinh Đô.

Còn chuyện thay đổi nhân sự, cô chưa nói, định chờ bệnh viện thông báo chính thức.

Tới khoảng 11 giờ trưa, bộ phận nhân sự bệnh viện gửi hai thông báo vào nhóm chung.

Một là việc cha con họ Thẩm nộp đơn từ chức.

Hai là quyết định bổ nhiệm nhân sự mới – đúng như lời Lục Thừa Uyên đã nói.

Tôn Bình Chi được thăng làm Phó viện trưởng Tổng viện, tạm thời kiêm nhiệm chức viện trưởng chờ người mới đến.

Tề Gia Hằng và Lạc Ninh được bổ nhiệm lần lượt làm Trưởng khoa và Phó trưởng khoa Cấp cứu.

Diệp Tử xem xong thông báo thì cực kỳ kinh ngạc, liền hỏi Lạc Ninh: “Không phải cậu nói muốn nghỉ việc để quản lý tiệm châm cứu sao? Không nghỉ nữa à?”

Lạc Ninh nháy mắt với cô: “Ừ, tại mình không nỡ xa cậu, muốn ở lại thêm vài năm để bầu bạn với cậu.”

Diệp Tử: “Thế còn bên tiệm châm cứu thì sao?”

Lạc Ninh: “Ông xã mình nói sẽ tìm người có kinh nghiệm quản lý điều hành, mình chỉ cần treo danh phó viện trưởng thôi.”

Diệp Tử lập tức ôm chặt lấy cô: “Cậu tốt với mình quá! Mình biết ngay mà, cậu sẽ không bỏ rơi mình đâu. Cậu không biết mấy hôm nay mình mất ngủ vì buồn, cứ nghĩ đến chuyện cậu sắp đi là mình lại buồn.”

Lạc Ninh: “Biết mình tốt là được rồi, ai bảo cậu là mẹ đỡ đầu của con mình cơ chứ.”

Diệp Tử: “Hihi, cậu cứ yên tâm, giờ cậu có bầu rồi, mấy việc nặng nhọc sau này cứ để mình lo, mình sẽ chăm sóc cậu chu đáo.”

 

Lạc Ninh cười nhẹ: “Không cần quá lo đâu, giờ thai còn nhỏ, mình cũng chưa có dấu hiệu gì.”

Diệp Tử: “Cậu với Thanh Chi đúng là may mắn, bầu bí mà chẳng có phản ứng gì. Thanh Chi giờ vẫn còn đi lại như bay.”

Lạc Ninh: “Đều là do nghề nghiệp rèn luyện ra thể lực tốt.”

Lúc này, Tề Gia Hằng mỉm cười bước tới: “Bác sĩ Lạc, chúc mừng nhé. Sau này phải gọi là Phó trưởng khoa Lạc rồi.”

Lạc Ninh: “Bác sĩ Tề, cũng phải chúc mừng anh mới đúng chứ. À không, phải gọi là Trưởng khoa Tề mới đúng. Sau này mong Trưởng khoa Tề chỉ bảo nhiều.”

Diệp Tử: “Đúng đó, chúc mừng Trưởng khoa Tề. Trưởng khoa có phải nên mời chúng tôi ăn mừng không nhỉ?”

Tề Gia Hằng: “Đương nhiên rồi. Tối nay ai không trực thì cùng nhau ăn một bữa, ai trực thì ngày mai nghỉ sẽ tổ chức riêng. Nhờ bác sĩ Diệp giúp tôi thông báo với mọi người nhé.”

“Bác sĩ Lạc, nhất định cô phải tới đấy, cô cũng là nhân vật chính mà.”

Lạc Ninh cười gật đầu: “Được, Trưởng khoa Tề đã mời, sao tôi có thể bỏ lỡ. May mà ông xã tôi tối nay phải làm thêm, tôi rảnh.”

Diệp Tử khoác tay Lạc Ninh: “Tối ăn xong để mình đưa cậu về, chúng ta cùng đường mà.”

Lạc Ninh: “Được, vậy làm phiền cậu nhé.”

Diệp Tử: “Giữa bọn mình thì phiền cái gì.”

Nhờ có Diệp Tử thông báo khắp nơi, các đồng nghiệp trong khoa Cấp cứu đều biết Trưởng khoa mới – Tề Gia Hằng sẽ mời mọi người đi ăn.

Mọi người thi nhau đến chúc mừng và cảm ơn Tề Gia Hằng và Lạc Ninh.

Cả ngày hôm ấy, khoa Cấp cứu ngập tràn trong không khí vui vẻ chuẩn bị cho buổi liên hoan buổi tối.

Sát giờ tan ca buổi chiều, mọi người ai nấy đều háo hức muốn nhanh chóng giao ca để được đi ăn.

Đúng lúc này, Thẩm Yến Nam đến khoa Cấp cứu.

Ai cũng biết, chắc chắn anh ta đến để nói lời tạm biệt với Lạc Ninh.

Lạc Ninh cũng không làm khó, chủ động đi cùng Thẩm Yến Nam ra sân bệnh viện nói chuyện.

Thẩm Yến Nam nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ luyến tiếc và bất đắc dĩ.

“Xin lỗi.” – Anh ta mở lời – “Tôi thay mẹ mình xin lỗi em. Ba tôi đã ly hôn với bà rồi. Thật ra, nhiều năm nay, cả tôi và ba đều đã chịu đủ tính khí của mẹ. Việc ly hôn này… sớm muộn gì cũng phải xảy ra.”

Lạc Ninh không trả lời, vì chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô, nên cô cũng không muốn đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Thẩm Yến Nam dường như cũng nhận ra điều đó, nên chuyển sang chủ đề khác.

“Tôi sắp cùng ba tôi chuyển đến Kinh Đô rồi. Tôi đã vượt qua kỳ đánh giá của Bệnh viện Kinh Đô, tháng sau sẽ bắt đầu công việc. Ba tôi đã mua cho tôi một căn nhà ở đó, rộng 120 mét vuông, nhưng ở vùng ngoại ô, lái xe phải mất một tiếng đồng hồ.”

Lạc Ninh mím môi, lịch sự mỉm cười: “Vậy thì tốt quá. Bệnh viện Kinh Đô là bệnh viện lớn, vào được không dễ chút nào. Chúc mừng anh.”

Thẩm Yến Nam không đoán nổi Lạc Ninh có đang mỉa mai chuyện anh vào được bệnh viện đó là nhờ “đi cửa sau” hay không.

Dù có hay không, anh vẫn muốn giải thích: “Tôi sắp kết hôn rồi, cô dâu là con gái của Viện trưởng Lý. Chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới ở Kinh Đô. Nếu em và Đội trưởng Lục có thời gian, rất hoan nghênh hai người đến dự.”

Lạc Ninh: “Chúc mừng hai người, chúc trăm năm hạnh phúc. Nhưng chồng tôi rất bận, còn tôi thì lại đang mang thai, đi lại không tiện, nên chắc chắn không thể bay đến Kinh Đô được rồi, xin lỗi nhé.”

Ánh mắt Thẩm Yến Nam khẽ liếc về phía bụng Lạc Ninh, anh cố gắng nhếch môi nặn ra một nụ cười gượng gạo.

“Em sắp làm mẹ rồi… thời gian trôi nhanh thật. Trong ký ức của tôi, em vẫn là cô bé hay lon ton chạy theo sau lưng gọi tôi là anh trai. Thật sự rất nhớ khoảng thời gian thơ ấu đó.”

Lông mày Lạc Ninh hơi nhíu lại: “Anh bị nhầm trí nhớ rồi à? Tôi chưa từng chạy theo sau lưng anh gọi là anh trai đâu.”

Hồi nhỏ đúng là họ học cùng một trường tiểu học, nhưng đâu có học chung lớp.

Thi thoảng có gặp nhau trong sân trường, nhưng vì Viên Lệ Môi luôn không ưa Lạc Ninh, nên cô vẫn luôn tránh mặt Thẩm Yến Nam.

Cô hoàn toàn không hiểu Thẩm Yến Nam nói cái gì mà “chạy theo gọi anh trai”.

Thẩm Yến Nam lộ vẻ lúng túng: “Vậy à… chắc tôi nhớ nhầm thật rồi?”

Lạc Ninh: “Không phải ‘chắc’, mà là anh nhớ nhầm thật đấy.”

Bình Luận (0)
Comment