Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 293

Thẩm Yến Nam thấy Lạc Ninh nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng dấy lên nghi hoặc – tại sao ký ức của anh lại có sự sai lệch chứ?

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi Lạc Ninh vang lên.

Cô lấy ra, thấy là Diệp Tử gọi tới liền vuốt màn hình nghe máy.

Giọng Diệp Tử bên kia điện thoại thúc giục: “Mau quay lại đi, mọi người sắp đi rồi đấy.”

Lạc Ninh đáp: “Ừ, mình về ngay đây.”

Cúp máy xong, Lạc Ninh ngẩng đầu chào tạm biệt Thẩm Yến Nam: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”

“Lạc Ninh.” Thẩm Yến Nam gọi cô lại.

Lạc Ninh quay đầu nhìn anh: “Còn chuyện gì sao?”

Thẩm Yến Nam do dự một chút, như thể đang lấy hết dũng khí để hỏi:

“Lạc Ninh, em thật sự chưa từng thích tôi sao? Một chút cũng không à? Hay là do em ghét mẹ tôi, nên mới từ chối tôi?”

Lạc Ninh khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không kiên nhẫn.

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chưa bao giờ có chút cảm tình nào với anh cả. Chuyện đó không liên quan gì đến thái độ của mẹ anh với tôi.”

“Anh cũng sắp kết hôn rồi, đừng nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế nữa. Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người.”

Nói xong, cô quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Thẩm Yến Nam đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng cô rời xa, trong lòng đầy thất vọng.

Không biết từ lúc nào, Thẩm Trung Hiền đã đứng sau lưng anh, bất ngờ vỗ lên vai khiến anh giật nảy mình.

Thẩm Trung Hiền nói: “Đừng nhìn nữa, người ta giờ là nhị thiếu phu nhân nhà họ Lục rồi, đừng tự rước họa vào thân. Mẹ con đã hủy cả sự nghiệp của ba, con đừng dẫm vào vết xe đổ. Huống hồ gì, người ta thật sự không có tình cảm với con.”

Thẩm Yến Nam quay đầu nhìn cha.

“Ba, ba từng nói hồi nhỏ Lạc Ninh rất thích theo sau con, cứ gọi con là anh, bám lấy con. Nhưng nãy con hỏi cô ấy rồi, cô ấy bảo chưa từng có chuyện đó. Vậy mấy lời đó là ba bịa ra sao?”

Thẩm Trung Hiền khựng lại, ánh mắt bắt đầu né tránh.

“Ba… nói mấy chuyện đó bao giờ? Ba không nhớ nữa, chuyện từ hồi nào rồi cơ mà.”

Thẩm Yến Nam ngạc nhiên: “Ba có biết câu ‘người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý’ không? Con cứ tưởng Lạc Ninh thích con từ nhỏ, hóa ra đều là lời nói dối của ba, ba…”

Anh tức đến đỏ mặt, không thốt nên lời.

Thấy con trai giận dữ bỏ đi, Thẩm Trung Hiền vội vàng đuổi theo.

“Ba nói bừa mà con tin thật à? Nếu ba nói cô gái khác thích con, sao con không thích lại người ta đi? Thích một người đâu phải cứ nghe nói là thích được.”

“Con sắp trở thành con rể của Viện trưởng Lý rồi, người ta chỉ có một cô con gái thôi, chọn được con là phúc phần của con đấy, phải biết trân trọng.”

“Sau này con có đứng vững ở Bệnh viện Kinh Đô hay không, có tương lai hay không, đều phải trông vào bố vợ con cả, hiểu chưa?”

Thẩm Yến Nam dừng bước, nhìn cha: “Không cần ba nhắc, con tự biết. Ba yên tâm, con sẽ không làm mất mặt ba đâu.”

Thẩm Trung Hiền thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyển đến Kinh Đô cũng tốt, ba con mình cùng đi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Dù gì thì nể mặt ba, Lý Lương Vĩ cũng sẽ đối xử tốt với con, miễn là con sống tốt với con gái ông ấy.”

“Nhất định đừng nhung nhớ Lạc Ninh nữa, cũng đừng nhắc đến cô ấy hay chuyện bên Bắc Lĩnh trước mặt người ta.”

Thẩm Yến Nam: “Thế còn chuyện ba ly hôn với mẹ thì sao? Phải giải thích với nhà họ Lý thế nào?”

Thẩm Trung Hiền: “Có gì đâu mà giải thích. Chính Lý Lương Vĩ cũng ly hôn đấy thôi. Đàn ông với nhau, hiểu mà.”

Thẩm Yến Nam không nói gì nữa, quay người đi về phía bãi đỗ xe.

Thẩm Trung Hiền cũng theo sau.

Cha con họ vừa đến bãi xe thì đúng lúc thấy mấy người bên khoa Cấp cứu đang cười cười nói nói kéo đến.

Nhưng khi nhìn thấy hai người họ, mọi người liền im bặt.

Không khí trở nên ngượng ngùng.

Thẩm Trung Hiền chủ động lên tiếng chúc mừng Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Tề, chúc mừng cậu lên làm Trưởng khoa Cấp cứu, tiền đồ rộng mở.”

Tề Gia Hằng mỉm cười đáp: “Cảm ơn Viện trưởng Thẩm.”

Thẩm Trung Hiền xua tay: “Tôi giờ không còn là viện trưởng của các cậu nữa. Tôi đã từ chức rồi, sẽ cùng con trai chuyển đến Kinh Đô.”

 

Mọi người đều im lặng.

Thẩm Trung Hiền cảm thấy lúng túng, vẫy tay chào: “Mọi người bảo trọng nhé, chúng tôi đi trước đây.”

Dứt lời, ông đẩy đứa con trai vẫn đang nhìn chằm chằm Lạc Ninh.

Thẩm Yến Nam hoàn hồn, xoay người đi về phía xe mình, mở cửa ngồi vào.

Thẩm Trung Hiền cũng mở cửa sau, ngồi vào rồi đóng cửa lại.

Diệp Tử kéo tay Lạc Ninh, gọi Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Tề, anh với bác sĩ Lạc ngồi xe tôi nhé.”

Tề Gia Hằng quay lại: “Được.”

Vừa ngồi lên xe, Diệp Tử vừa khởi động vừa hỏi Lạc Ninh đang ngồi ghế phụ:

“Bác sĩ Thẩm nói gì với cậu thế?”

Lạc Ninh rất bình thản: “Không có gì, chỉ nói là sắp kết hôn, mời vợ chồng mình đến Kinh Đô dự lễ cưới. Mình bảo chồng mình rất bận, còn mình thì đang bầu bí không tiện đi.”

Tề Gia Hằng ngồi ghế sau xen vào: “Anh ta cũng mời tôi, tôi cũng từ chối rồi.”

Diệp Tử tò mò hỏi: “Bác sĩ Tề, anh với bác sĩ Thẩm thân thiết từ khi nào thế?”

Tề Gia Hằng: “Cũng không hẳn là thân lắm.”

Diệp Tử: “Thế sao lại mời anh?”

Tề Gia Hằng: “Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết. Có lẽ phải hỏi anh ta.”

Diệp Tử nhướn mày, chuyển chủ đề sang chuyện bệnh nhân hôm nay.

Ba người vừa trò chuyện vừa đi đến nhà hàng mà Diệp Tử đặt giúp Tề Gia Hằng – chính là quán ăn của dì cô, Mạnh Chiêu Nam.

Họ chờ đủ các đồng nghiệp đến rồi mới cùng nhau vào trong.

Khi biết đây là nhà hàng của dì Diệp Tử, mọi người ai cũng xuýt xoa ngưỡng mộ, rồi thoải mái gọi món.

Diệp Tử đã nói trước với dì, nên bữa này Tề Gia Hằng được giảm giá 50%.

Ăn xong, Lạc Ninh đứng ra mời khách, còn Diệp Tử thì gọi điện nhờ anh họ Phó Vân Tiêu giúp đặt một phòng riêng ở hội sở.

Mọi người lại cùng nhau di chuyển sang đó để tiếp tục vui chơi.

Khoảng nửa tiếng sau, khi cả nhóm đang chơi đùa trong phòng, Phó Vân Tiêu bất ngờ dẫn theo một anh chàng đẹp trai bước vào.

Vừa thấy hai người xuất hiện, trong phòng lập tức vang lên một tràng hét chói tai.

Ngoại trừ Diệp Tử và Lạc Ninh, các đồng nghiệp nữ còn lại đều vô cùng phấn khích, có người còn hét toáng lên: “Lăng Hạo Nhiên!”

Lăng Hạo Nhiên mỉm cười vẫy tay chào mọi người một cách lịch thiệp: “Xin chào các bạn, thật ngại quá, làm phiền rồi. Tôi là bạn của Diệp Tử.”

Tiểu Cầm chợt nhớ ra chuyện Lăng Hạo Nhiên từng đến khoa Cấp cứu khám vì tiêu chảy.

Chỉ là lúc đó, anh ta vẫn chưa mấy tiếng tăm.

Gần đây nổi lên như cồn là nhờ bộ phim ngắn do anh đóng chính bất ngờ gây sốt.

“Không phải anh chàng từng bị tiêu chảy rồi đến khám ở khoa mình sao?” Tiểu Cầm ghé sát tai Diệp Tử thì thầm.

“Em nhớ trước đây anh ta từng đến tìm chị vài lần. Gần đây hình như nổi tiếng lắm đấy, mẹ em cũng mê phim ngắn của anh ta lắm.”

Diệp Tử khẽ nhếch môi, nhìn về phía Lăng Hạo Nhiên.

Lăng Hạo Nhiên bước lại gần, trước tiên chúc mừng Lạc Ninh: “Bác sĩ Lạc, Phó thiếu có kể với tôi rồi. Chúc mừng cô được thăng chức. Nghe nói tối nay cô mời khách, tôi không mời mà đến, hy vọng không phiền đến cô chứ?”

Lạc Ninh mỉm cười lịch sự: “Đương nhiên không phiền rồi. Lăng thiếu cũng thấy đó, các đồng nghiệp nữ của tôi đều rất hâm mộ anh.”

Lăng Hạo Nhiên quay sang nhìn Diệp Tử, ánh mắt dịu dàng: “Diệp Tử, em càng ngày càng xinh đấy.”

Diệp Tử hắng giọng: “Cảm ơn nhé. Chúc mừng anh, dạo này nổi tiếng quá, bộ phim ngắn đó cũng khá ổn.”

Lăng Hạo Nhiên bất ngờ mừng rỡ: “Em xem rồi à? Tôi còn chưa xem lại lần nào.”

“Không có.” Diệp Tử thẳng thắn đáp, không chút nể nang, “Tôi không thích xem mấy thể loại phim cẩu huyết, nhưng mẹ tôi thì rất mê.”

Bình Luận (0)
Comment