Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 294

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lăng Hạo Nhiên lộ vẻ lúng túng.

Lạc Ninh đưa tay véo nhẹ eo Diệp Tử.

Diệp Tử cố tình la lên: “A! Làm gì véo mình vậy? Mình chỉ nói thật thôi mà!”

Tiểu Cầm bật cười khúc khích, bước tới hòa giải: “Anh Lăng, có thể chụp hình chung không? Mẹ em rất thích anh.”

 

“Anh còn nhớ em à?” Tiểu Cầm mừng rỡ, cầm điện thoại chạy tới, ngồi cạnh Lăng Hạo Nhiên và chụp hình chung.

Các đồng nghiệp nữ khác thấy vậy cũng thi nhau chạy tới xin chụp hình cùng.

Tề Gia Hằng đành đứng dậy nhường chỗ, rồi ngồi xuống giữa Diệp Tử và Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nhìn Tề Gia Hằng, mỉm cười đưa tay ra:

“Chào anh, tôi là anh họ của Diệp Tử, tên Phó Vân Tiêu. Khí chất của anh thật đặc biệt, tôi chưa từng gặp vị bác sĩ nào phong độ như vậy – gia thế nhà anh chắc không đơn giản nhỉ?”

Diệp Tử chen vào: “Anh họ, đừng làm người ta ngại. Đây là trưởng khoa cấp cứu mới nhậm chức của bọn em đấy, được mời về từ nước ngoài.”

Tề Gia Hằng cũng bắt tay đáp lễ: “Chào anh, Phó tiên sinh quá lời rồi. Tôi nào dám nhận, nhìn anh mới thấy rõ xuất thân bất phàm.”

Phó Vân Tiêu nhếch môi cười: “Anh thấy Diệp Tử nhà chúng tôi thế nào? Có muốn cân nhắc không?”

Diệp Tử trừng mắt: “Phó Vân Tiêu, anh định giở trò gì vậy?”

Tề Gia Hằng bật cười: “Phó tiên sinh đừng đùa nữa, tôi sợ đội phó Trì đánh tôi mất.”

Phó Vân Tiêu: “Anh cũng quen đội phó Trì à? Nhưng mà, cậu ấy đi công tác nửa năm rồi còn gì? Biết đâu không quay lại nữa đâu.”

Diệp Tử cáu: “Phó Vân Tiêu! Anh đúng là miệng quạ đen, đáng ăn đòn!”

Thấy em gái giận thật, Phó Vân Tiêu vội vã xin lỗi: “Anh chỉ đùa chút thôi mà. Thôi, anh có việc phải đi trước, mọi người cứ chơi vui nhé. Diệp Tử, đừng giận nữa, Lăng thiếu tới đây là vì em đó.”

Diệp Tử bực mình lườm anh một cái.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tề Gia Hằng vang lên. Anh lấy ra xem thì thấy là Lục Thừa Uyên gọi đến, vẻ mặt thoáng nghi hoặc.

“Tôi ra ngoài nghe máy chút.” Anh nói với Lạc Ninh và Diệp Tử rồi rời khỏi phòng.

Lăng Hạo Nhiên sau khi chụp xong, quay lại chỗ, rót một ly rượu rồi nâng lên mời Lạc Ninh:

“Bác sĩ Lạc, tôi mời cô một ly, chúc mừng cô được thăng chức.”

Lạc Ninh nâng ly nước trái cây trước mặt, cụng ly với anh: “Cảm ơn Lăng thiếu.”

Lăng Hạo Nhiên nhìn ly nước trái cây, thắc mắc: “Sao lại uống nước trái cây? Đến đây phải uống rượu chứ?”

Lạc Ninh đáp: “Xin lỗi, Lăng thiếu, tôi đang mang thai nên không thể uống rượu.”

Lăng Hạo Nhiên ngạc nhiên: “Có thai rồi à? Vậy thì không uống được thật. Chúc mừng cô sắp làm mẹ nhé, chắc đội trưởng Lục mừng lắm.”

Diệp Tử chen vào: “Còn phải nói!”

Lăng Hạo Nhiên quay sang Diệp Tử: “À đúng rồi, đội phó Trì giờ đang ở đâu vậy? Tôi nhắn tin cậu ấy mãi không thấy trả lời, gọi điện thì tắt máy. Tôi còn định hẹn cả hai đi ăn một bữa.”

Diệp Tử bình thản đáp: “Anh ấy đi công tác rồi.”

Lăng Hạo Nhiên: “Đi đâu vậy? Sao lại tắt máy?”

Diệp Tử mất kiên nhẫn: “Anh hỏi nhiều quá rồi đấy. Anh không biết anh ấy làm nghề gì sao?”

Lăng Hạo Nhiên ngớ người, như chợt hiểu ra: “Xin lỗi, tôi không nghĩ đến chuyện đó. Vậy đợi cậu ấy về rồi hẵng hẹn.”

Tề Gia Hằng đẩy cửa bước vào lại, sắc mặt trầm xuống, đưa điện thoại cho Lạc Ninh:

“Điện thoại của đội trưởng Lục, anh ấy bảo gọi cho cô nhưng không ai bắt máy, có việc gấp cần nói.”

Lúc này Lạc Ninh mới nhớ ra, điện thoại của cô vẫn để chế độ im lặng từ ca trực, chưa bật lại.

Cô nhận lấy điện thoại, vội vã ra ngoài nghe máy.

“Chồng à, em để điện thoại im lặng khi trực, quên bật lại. Anh tan làm chưa?”

 

Lục Thừa Uyên: “Tối nay anh không về được. Anh đang chuẩn bị bay gấp đến Tây Nam để đón Trì Húc, cậu ấy bị thương rất nặng. Anh đã bảo bác sĩ Tề gọi xe tới sân bay, anh sẽ đi cùng cậu ấy.”

“Còn nữa, cần bác sĩ Tề giúp mời giáo sư William bay ngay đến Bắc Lĩnh để chuẩn bị phẫu thuật.”

Lạc Ninh ngạc nhiên: “Mời giáo sư William làm phẫu thuật? Trì Húc bị thương ở đầu sao?”

Lục Thừa Uyên trầm giọng: “Ừ, bị trúng đạn hoa cải ở vùng đầu, cần lấy đầu đạn ra. Bệnh viện bên Tây Nam không làm được ca này. Bác sĩ Tề đề nghị mời giáo sư William về thực hiện.”

Lạc Ninh cũng cảm thấy nặng nề: “Em sẽ đi cùng anh tới Tây Nam, còn có cả Diệp Tử, em đưa cô ấy đi theo.”

Lục Thừa Uyên: “Được. Vậy ba người đi thẳng ra sân bay. Anh bảo Tề Thuần chuẩn bị máy bay riêng đón moij người. Gặp nhau ở sân bay nhé.”

Lạc Ninh gật đầu: “Được, để em bảo Diệp Tử lái xe.”

Cúp máy xong, cô vẫy tay gọi Diệp Tử.

Diệp Tử hiểu ý, chẳng màng đến lời huyên thuyên của Lăng Hạo Nhiên, chạy vội đến chỗ cô.

Lạc Ninh đợi Diệp Tử ra ngoài, đóng cửa phòng lại, kéo cô ra chỗ khác, nói rõ tình hình của Trì Húc.

Sắc mặt Diệp Tử lập tức tái nhợt: “Bị trúng đạn ở đầu?”

Lạc Ninh siết nhẹ vai cô: “Bình tĩnh lại. Trì Húc đang rất cần cậu. Gọi anh họ cậu ra đây một lát. Chúng mình với bác sĩ Tề ra sân bay, hội ngộ với chồng mình để đón Trì Húc về.”

Nghe đến ba chữ “đón Trì Húc về nhà”, nước mắt Diệp Tử rơi lã chã.

Cô luống cuống lục tìm số của Phó Vân Tiêu trong điện thoại.

Vừa hay Phó Vân Tiêu bước ra từ phòng bên cạnh, thấy em gái đang khóc thì ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”

Diệp Tử khóc không thành tiếng, Lạc Ninh đành thay cô giải thích:

“Phó thiếu, đội phó Trì gặp chuyện rồi. Chúng tôi phải ra sân bay gấp để đi đón anh ấy từ ngoài tỉnh về. Hóa đơn tối nay nhờ anh gửi lại sau, tôi sẽ chuyển khoản cho.”

Phó Vân Tiêu nghe vậy thì nghiêm túc hẳn: “Chuyện hóa đơn là nhỏ. Cứ để tôi lo. Mọi người mau ra sân bay đi.”

Lạc Ninh dặn Diệp Tử chờ ngoài xe, còn mình quay lại phòng để thông báo có việc gấp phải đi, đồng thời nhờ cả bác sĩ Tề hỗ trợ.

Các đồng nghiệp còn lại muốn chơi bao lâu cũng được, chỉ cần lúc về báo với quản lý một tiếng, hóa đơn để sau Lạc Ninh sẽ thanh toán.

Lăng Hạo Nhiên thấy vậy cũng đi theo Lạc Ninh và Tề Gia Hằng ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Diệp Tử đang khóc trong vòng tay Phó Vân Tiêu, anh ta ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.

Anh định bước tới hỏi thì bị Lạc Ninh ngăn lại: “Lăng thiếu, xin lỗi, bọn tôi có việc gấp cần xử lý. Hẹn gặp lại sau nhé.”

Nói xong, cô trao đổi ánh mắt với Tề Gia Hằng, rồi cùng anh và Diệp Tử rời khỏi tầng.

Xuống tới bãi đỗ xe, Lạc Ninh hỏi Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Tề có bằng lái không? Diệp Tử đang không ổn, không nên lái xe. Tôi thì lại không có bằng.”

Tề Gia Hằng: “Tôi có bằng nước ngoài, nhưng không rõ có được phép lái ở đây không.”

Lạc Ninh hơi khó xử, cô không rõ bằng lái quốc tế có được dùng trong nước hay không.

Diệp Tử lau nước mắt, lên tiếng: “Không sao, để mình lái. Mọi người lên xe đi, đừng để lỡ thời gian.”

Lạc Ninh vẫn hơi lo lắng: “Vậy cậu cứ lái chậm thôi. Chồng mình thuê máy bay riêng rồi, muộn vài phút cũng không sao. Quan trọng là an toàn.”

Diệp Tử: “Yên tâm, mình biết chừng mực.”

Ba người lái xe suốt một tiếng đồng hồ đến sân bay, hội ngộ với Lục Thừa Uyên. Cả nhóm cùng làm thủ tục an ninh rồi lên máy bay.

Vừa ngồi vào ghế, Lục Thừa Uyên liền giải thích với Tề Gia Hằng:

“Bác sĩ Tề, việc này xin anh giữ bí mật. Lần này Trì Húc đi công tác thực chất là để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt. Cậu ấy đã giải cứu mấy cảnh sát bên Tây Nam, và bị thương trong lúc che chắn cho họ rút lui.”

“Cũng nhờ cậu ấy đã kịp thời giao địa chỉ của hang ổ bọn tội phạm cho phía cảnh sát địa phương, nên đặc cảnh Tây Nam mới có thể lần ra nơi ẩn náu và tiêu diệt trọn ổ. Cậu ấy là một anh hùng thực thụ.”

Tề Gia Hằng nặng nề gật đầu: “Tình trạng hiện tại của đội phó Trì thế nào rồi?”

Bình Luận (0)
Comment