Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 298

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh hơi nhíu mày: “Chắc là lúc làm nhiệm vụ thì rơi đâu đó rồi.”

Diệp Tử khẽ cong môi: “Cũng có thể, giờ cũng gần đến rồi, cậu quay lại khoa Cấp cứu đi. Có chuyện gì mình sẽ gọi điện cho cậu.”

Lạc Ninh gật đầu: “Ừ, anh ấy mà tỉnh lại thì nhất định phải nói cho mình biết.”

Diệp Tử gật đầu: “Chắc chắn rồi, cậu không nói thì mình cũng không nhịn được mà báo cho cậu đầu tiên.”

Lạc Ninh mỉm cười, chào vợ chồng Trì Lỗi một tiếng rồi quay về khoa Cấp cứu trước.

Lục Thừa Uyên ở lại thêm hơn mười phút, nói chuyện với vợ chồng Trì Lỗi một lát rồi cũng quay về đơn vị tiếp tục công việc.

Lạc Ninh vừa về đến khoa Cấp cứu thì Tề Gia Hằng đến.

Chào hỏi xong, anh kéo Lạc Ninh sang một bên, hỏi: “Bác sĩ Lạc, cô có hy vọng Giáo sư William sẽ ở lại không?”

Lạc Ninh ngẩn người: “Hả?”

Tề Gia Hằng cười: “Đội trưởng Lục đã nói thật với bọn tôi rồi, Chủ tịch chính là ông nội của anh ấy. Anh ấy nói, chờ Đội phó Trì hồi phục và trở lại đơn vị, thì sẽ từ chức để quay về Tập đoàn Đức Khang, nhận một nhiệm vụ do Chủ tịch giao.”

“Chủ tịch muốn anh ấy tìm một người phù hợp để đảm nhận vị trí Viện trưởng Tổng viện.”

Mắt Lạc Ninh ánh lên vẻ vui mừng.

Tề Gia Hằng tiếp tục: “Sáng nay tôi đi ăn sáng cùng Giáo sư William. Ông nói hôm qua khi Đội trưởng Lục ra sân bay đón, đã chủ động mời ông ở lại nhận chức Viện trưởng.”

Lạc Ninh xúc động ngắt lời: “Vậy giáo sư nói sao?”

Tề Gia Hằng: “Ông nói sẽ suy nghĩ kỹ.”

Lạc Ninh: “Vậy anh giúp tôi thuyết phục giáo sư ở lại đi. Nếu giáo sư ở lại, chúng ta có thể theo ông học hỏi.”

“Anh không biết đâu, ca phẫu thuật của giáo sư hôm qua thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt. Có lúc tôi còn nghi ngờ ông là thần ấy.”

 

Lạc Ninh: “Vậy ông còn băn khoăn gì nữa không? Là vì đãi ngộ à?”

Tề Gia Hằng: “Không, Đội trưởng Lục đưa ra đãi ngộ rất tốt, không chỉ cao hơn mức lương hiện tại của giáo sư, mà còn tặng cả biệt thự và xe hơi.”

“Còn hứa sẽ xây cho giáo sư một phòng nghiên cứu riêng, nên giáo sư rất động lòng. Tôi nghĩ tám phần là ông sẽ đồng ý.”

Lạc Ninh chắp tay cầu nguyện: “Vậy thì tốt quá, nhờ anh tiếp tục khuyên thêm nhé.”

Tề Gia Hằng: “Chắc chắn rồi. Tôi cũng hy vọng giáo sư sẽ ở lại. Nhưng chuyện này tạm thời chỉ mình chúng ta biết, đừng tiết lộ ra ngoài.”

Lạc Ninh: “Đương nhiên rồi, tôi sẽ giữ kín.”

Chiều hôm đó, tan làm, Lục Thừa Uyên đến đón Lạc Ninh, còn đưa theo cả Giáo sư William.

Họ cùng đến thăm Trì Húc ở phòng bệnh.

Sau đó, Lục Thừa Uyên lái xe đưa Lạc Ninh, Giáo sư William và Tề Gia Hằng đến một nhà hàng tư nhân trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất thành phố Bắc Lĩnh.

Lục Tân Quân và Viện trưởng lâm thời Tôn Bình Chi đã có mặt ở đó, đang thưởng trà.

Vì sáng nay Tề Gia Hằng đã thông báo qua với Lạc Ninh, nên cô cũng đoán được, lần này ông nội đích thân ra mặt là để giúp Lục Thừa Uyên hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ đến đây, Lạc Ninh không nhịn được mím môi cười—ông nội thật sự rất cưng chiều Lục Thừa Uyên.

Lục Thừa Uyên thấy vợ đang cười trộm thì ghé lại hỏi: “Sao vậy? Vui gì thế?”

Lạc Ninh nháy mắt với anh, khẽ đáp: “Ông nội thật sự rất thương anh, còn đích thân ra mặt giúp anh giữ chân Giáo sư William.”

Lục Thừa Uyên cong môi, thì thầm bên tai cô: “Em có từng nghĩ, ông nội làm vậy là vì em không?”

“Vì em?” Lạc Ninh ngạc nhiên, ánh mắt đầy thắc mắc.

Lục Thừa Uyên thành thật nói: “Bởi vì anh có nói với ông nội, em rất ngưỡng mộ Giáo sư William.”

Lạc Ninh xúc động không nói nên lời: “Thật sự là vì em sao?”

Lục Thừa Uyên nắm lấy tay cô: “Ông nội hy vọng em được vui vẻ, anh cũng vậy.”

Lạc Ninh siết chặt tay anh: “Em rất vui, từ khi ba mất, bây giờ được sống cùng ông bà nội là điều khiến em thấy hạnh phúc nhất.”

Lục Thừa Uyên khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Trong bữa tiệc, Lục Thừa Uyên và Tôn Bình Chi uống cùng Giáo sư William và Tề Gia Hằng một chút rượu.

Khi tiệc kết thúc, việc Giáo sư William ở lại cũng chính thức được xác nhận.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Lạc Ninh xúc động không thôi.

Trên đường về, Tề Thuần đưa khách về trước, còn Quản gia Lưu đưa người nhà họ Lục về nhà.

Trên xe, Lạc Ninh quay sang cảm ơn ông nội: “Ông nội, cảm ơn ông ạ.”

Lục Tân Quân mỉm cười nhìn cô: “Cảm ơn ông làm gì?”

Lạc Ninh: “Cảm ơn ông đã giữ chân Giáo sư William, Thừa Uyên đã nói với cháu rồi.”

Lục Tân Quân liếc mắt nhìn cháu trai, rồi quay sang Lạc Ninh: “Giáo sư William là một nhân tài hiếm có, ông cũng hy vọng ông ấy ở lại.”

Về đến nhà, Lục Tân Quân bảo Quản gia Lưu đỡ Lục Thừa Uyên vào phòng.

Sau khi đưa anh vào trong, Quản gia Lưu hỏi: “Phu nhân, có cần tôi mang chút nước vào cho nhị thiếu gia không ạ?”

“Không cần đâu, chú Lưu.” Lạc Ninh lắc đầu, “Trong phòng có sẵn nước rồi, chú nghỉ sớm đi, để cháu chăm anh ấy là được.”

Lưu Quốc Khánh: “Vâng, phu nhân, có gì cần thì gọi tôi.”

Lạc Ninh: “Vâng, cảm ơn chú Lưu.”

Chờ Quản gia rời khỏi phòng, Lạc Ninh khóa cửa lại, vừa quay về ghế sofa thì bất ngờ bị Lục Thừa Uyên kéo vào lòng.

Anh mỉm cười đầy ẩn ý, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô.

Mặt Lạc Ninh nóng bừng: “Anh có muốn tắm không?”

Biết vợ yêu sạch sẽ, Lục Thừa Uyên đáp: “Được, tắm cùng anh nhé?”

Lạc Ninh mím môi không nói.

Lục Thừa Uyên coi như cô đã ngầm đồng ý, liền bế cô vào phòng tắm.

Lần này tắm khá nhanh, chủ yếu là vì ai kia bị rượu k*ch th*ch, hơi vội vàng.

Nhưng trong lúc mây mưa, Lạc Ninh vẫn cảm nhận được sự kiềm chế của Lục Thừa Uyên—có lẽ vì cô đang mang thai, nên anh không dám quá mạnh bạo như trước.

Sau khi kết thúc, hai người lại cùng nhau tắm lại một lần, rồi trở về giường nằm nghỉ.

Lạc Ninh nằm trong vòng tay của Lục Thừa Uyên, niềm hạnh phúc ngập tràn trong lòng cô.

Đột nhiên, cô nghĩ đến người bạn thân nhất của mình – Diệp Tử, trong lòng có chút buồn bã. Cô thật sự mong Diệp Tử cũng có thể được hạnh phúc.

Khó khăn lắm mới vượt qua được ải của Diệp Phong, nhiệm vụ của Trì Húc cũng đã hoàn thành. Trước đây họ từng hứa, đợi anh trở về sẽ kết hôn.

Ông trời sao lại trêu ngươi đến thế?

Lạc Ninh khẽ thở dài một tiếng, bị Lục Thừa Uyên phát hiện, anh liền hỏi: “Sao vậy em?”

Lạc Ninh nhẹ giọng đáp: “Em nghĩ đến Diệp Tử và Trì Húc.”

Lục Thừa Uyên siết chặt cô vào lòng: “Đừng lo, chẳng phải vẫn còn sư phụ của em sao? Trước đây khi Cao Hồng Lâm hôn mê bất tỉnh, Giáo sư William cũng bó tay. Vậy mà nhờ sư phụ em châm cứu, ông ta lại tỉnh lại.”

Lạc Ninh: “Nhưng tình trạng của Trì Húc khác, anh ấy bị trúng đạn vào đầu.”

Lục Thừa Uyên: “Anh đã bàn với Giáo sư William rồi. Nếu sau ba ngày Trì Húc vẫn chưa tỉnh lại, sẽ mời sư phụ em đến xem thử.”

Lạc Ninh ngẫm nghĩ một chút: “Cũng được, để sư phụ xem rồi tính tiếp.”

Hai người lại nói chuyện thêm vài phút về những chuyện khác, mí mắt của Lạc Ninh bắt đầu sụp xuống. Cô nhanh chóng nói với Lục Thừa Uyên một tiếng rồi ngủ luôn.

Từ khi mang thai, cô trở nên rất dễ buồn ngủ. Mỗi lần vừa chạm gối là chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.

Nếu trước khi ngủ hai người còn “vận động” một chút, thì lại càng dễ ngủ hơn nữa.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng cùng Lục Thừa Uyên, Lạc Ninh như thường lệ cùng anh ra ngoài, đầu tiên là đến bệnh viện thăm Trì Húc.

Khi cả hai bước vào phòng bệnh, họ thấy có hai người trẻ tuổi lạ mặt.

Một nam một nữ.

Diệp Tử thấy họ đến, liền bước lại nói: “Họ đến thăm Trì Húc.”

Hai người kia đứng dậy, chàng trai tỏ vẻ phấn khởi, nói:

“Chào hai anh chị, tôi là cảnh sát thuộc Phân cục Tây Thành, từng cùng Đội phó Trì được cử đi làm nhiệm vụ ở Tây Nam. Tôi tên là Mạnh Khiêm. Xin hỏi, anh có phải là Đội trưởng Lục không ạ?”

Bình Luận (0)
Comment