Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 299

Lục Thừa Uyên hơi gật đầu: “Chào cậu, tôi là Lục Thừa Uyên, Đội trưởng đội hình sự Phân cục Nam Thành.”

Mạnh Khiêm trở nên vô cùng phấn khích.

“Đội trưởng Lục, rất hân hạnh, cuối cùng cũng được gặp anh. Đội phó Trì thường xuyên nhắc đến anh, trong lòng tôi cảm giác như đã quen anh từ lâu rồi vậy.”

Lúc này, người phụ nữ đứng bên cạnh Mạnh Khiêm nhẹ kéo tay áo anh ta.

Mạnh Khiêm chợt tỉnh, vội vàng giới thiệu:

“Đội trưởng Lục, đây là cảnh sát Hoàng Hồng Hà đến từ khu vực Tây Nam. Cô ấy là một trong những người bị bọn tội phạm bắt giữ, chính Đội phó Trì đã cứu họ.”

“Cảnh sát Hoàng tối qua bay gấp đến tìm tôi, nhờ tôi đưa cô ấy đến gặp Đội phó Trì. Cô ấy rất lo lắng cho anh ấy.”

Lúc này Lạc Ninh mới để ý, ánh mắt của người tên Hoàng Hồng Hà kia có chút kỳ lạ.

Còn Diệp Tử đứng bên cạnh thì rõ ràng có vẻ không vui.

Cô khẽ trao đổi ánh mắt với Diệp Tử, rồi nói: “Bác sĩ Diệp, mình vào kiểm tra Đội phó Trì một chút.”

Diệp Tử gật đầu: “Ừ.”

Hai người đi vào phòng trong, Lạc Ninh đóng cửa lại.

Cô nắm lấy tay Diệp Tử, hỏi: “Người phụ nữ đó là sao vậy?”

Rõ ràng chuyện này không bình thường.

Nếu bên Tây Nam muốn cử người đến, đáng lẽ phải thông qua lãnh đạo cấp trên của Lục Thừa Uyên.

Phải có thông báo chính thức thì bên Lục Thừa Uyên mới được biết, chứ không thể tự tiện xuất hiện thế này.

Lạc Ninh thắc mắc: “Họ làm sao biết Trì Húc đang ở đây?”

Diệp Tử trầm giọng: “Cậu đừng quên, họ là cảnh sát. Muốn tra thông tin gì thì chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

Lạc Ninh: “Nhưng vậy là không đúng quy trình.”

Diệp Tử: “Cậu cũng nhận ra rồi đấy, cô ta nói chuyến đi này là cá nhân, không liên quan đến công tác.”

Lạc Ninh: “Cô ta nói thẳng với cậu như vậy à?”

Diệp Tử lắc đầu: “Đương nhiên không phải với mình, mình là gì đâu. Cô ta nói với chú Trì và mấy người lớn ấy.”

Lạc Ninh càng thấy bất thường: “Cô ta còn nói gì nữa không?”

Diệp Tử tức giận nói: “Trên cổ tay phải của cô ta có đeo một sợi dây bình an y hệt cái mình từng tặng Trì Húc.”

Lạc Ninh khẽ hé môi.

Nói là trùng hợp thì quả thật khó tin. Nhưng cô tin Trì Húc không phải người dễ thay lòng đổi dạ.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là hiểu lầm gì đó, lát nữa mình thử thăm dò cô ta xem.”

Diệp Tử ngẩng mắt nhìn Lạc Ninh, ánh mắt đầy uất ức.

Lạc Ninh xoa vai cô: “Thôi nào, nếu Trì Húc thật sự dám làm điều gì có lỗi với cậu, thì người đầu tiên không tha cho anh ta chính là mình.”

Diệp Tử hờn dỗi: “Không cần, nếu thật sự như thế thì anh ấy cũng không xứng để mình yêu. Mình rút lui, nhường lại cho họ.”

Lạc Ninh khẽ cong môi cười: “Lại thế nữa rồi. Bình thường cậu mồm mép lanh lợi, gan to bằng trời, sao cứ đến chuyện Trì Húc là cậu lại trở nên mềm yếu thế?”

Mắt Diệp Tử long lanh: “Không biết nữa, chắc kiếp trước là oan gia, chứ không thì mình đâu khổ như này.”

Lạc Ninh thở dài trong lòng, nghĩ một lát rồi mở cửa bước ra ngoài.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy Lục Thừa Uyên đang nói với hai người kia:

“Rất cảm ơn các cậu đã đến thăm Trì Húc, nhưng cách làm này là sai quy trình. Lần sau xin hãy làm đúng thủ tục. Ngoài ra, xin đừng tự ý đến đây.”

“Các cậu nên liên hệ với tôi trước. Tôi cũng cần phải xin ý kiến bác sĩ nữa, đúng không, Bác sĩ Diệp?”

Diệp Tử bị Lục Thừa Uyên hỏi bất ngờ thì khựng lại.

Lạc Ninh nhanh tay nhéo nhẹ lưng cô một cái, Diệp Tử mới phản ứng kịp.

“Đúng vậy, Đội trưởng Lục. Đội phó Trì vừa mới phẫu thuật, hiện tại còn đang trong thời kỳ theo dõi, chưa thích hợp để thăm hỏi.”

 

Mạnh Khiêm lúng túng: “Xin lỗi Đội trưởng Lục, tôi là lính mới, chưa hiểu quy định…”

“Các cậu làm sao biết Trì Húc đang điều trị ở đây?” Lục Thừa Uyên ngắt lời, ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào Mạnh Khiêm.

Mạnh Khiêm hoảng hốt nhìn sang Hoàng Hồng Hà.

Hoàng Hồng Hà thì lại chẳng có vẻ gì là xấu hổ, chỉ hơi nhếch môi.

“Đội trưởng Lục, xin đừng trách Mạnh cảnh quan, là tôi hỏi lãnh đạo của mình, ông ấy nói cho tôi tên bệnh viện. Sau đó bọn tôi hỏi y tá, nhờ họ tra giúp.”

Lục Thừa Uyên hơi nhíu mày, nửa cười nửa không: “Xem ra bệnh viện Đức Khang còn cần cải thiện việc bảo mật thông tin bệnh nhân.”

Không rõ là Hoàng Hồng Hà không nghe ra ý bất mãn trong lời nói của Lục Thừa Uyên, hay là cô ta quá kiêu ngạo.

Cô ta đắc ý nói: “Y tá ban đầu không muốn giúp, nhưng tôi bảo Mạnh cảnh quan đưa thẻ ngành ra, họ liền đồng ý. Chỉ cần nhập tên vào hệ thống là tra được hết.”

“Bệnh viện này làm việc cũng khá hiệu quả đấy.”

Vợ chồng Trì Lỗi đứng bên cạnh nhìn nhau, tạm thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai người này vừa rồi đột ngột xuất hiện, nói là cảnh sát đến thăm Trì Húc, họ còn tưởng là đồng nghiệp từ Phân cục Nam Thành.

Không ngờ một người từ Phân cục Tây Thành, một người từ Tây Nam bay đến.

Mà cô gái từ Tây Nam kia, dường như không đơn thuần chỉ đến thăm bệnh.

Nhìn lại sắc mặt của Diệp Tử, vợ chồng Trì Lỗi trong lòng thầm toát mồ hôi thay cho con trai.

Lục Thừa Uyên nhìn người cảnh sát tên Hoàng Hồng Hà kia, hơi ngạc nhiên vì sự vô lễ của cô ta.

Anh bỗng nhớ ra, lúc đến Tây Nam đón Trì Húc, người phụ trách tiếp đón anh cũng họ Hoàng.

“Cảnh sát Hoàng, cô có quan hệ gì với Cục trưởng Hoàng bên Tây Nam?” Lục Thừa Uyên đột nhiên hỏi.

Hoàng Hồng Hà ngẩng cao đầu: “Ông ấy là ba tôi.”

Lông mày Lục Thừa Uyên hơi nhướng lên: “Thì ra là vậy.”

Lạc Ninh và Diệp Tử liếc nhau một cái—bây giờ họ đã hiểu vì sao cô ta lại kiêu ngạo như vậy.

Thì ra là “có ô dù” cơ đấy.

Sắc mặt Hoàng Hồng Hà trầm xuống: “Thì ra là vậy là sao?”

Lục Thừa Uyên chỉ mỉm cười nhạt: “Không có gì. Nhưng cảnh sát Hoàng, tôi muốn nhắc cô một câu: đây là Bắc Lĩnh, không phải Tây Nam. Việc cô lợi dụng chức vụ để điều tra thông tin cá nhân của người khác là vi phạm pháp luật.”

Sắc mặt Mạnh Khiêm lập tức trắng bệch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hoảng sợ.

Cậu ta dường như đã gây ra họa lớn rồi.

Hoàng Hồng Hà cố gắng biện hộ: “Đội trưởng Lục, tôi không phải điều tra thông tin cá nhân người khác, tôi… tôi là bạn gái của Trì Húc. Tôi lo cho bạn trai mình, đến thăm anh ấy thì có gì sai?”

Câu nói ấy khiến không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.

Vợ chồng Trì Lỗi đồng loạt nhìn về phía Diệp Tử.

Diệp Tử siết chặt nắm tay, bật cười lạnh lùng: “Cảnh sát Hoàng, nếu cô là bạn gái của Trì Húc, thì tôi – vị hôn thê của anh ấy – là cái gì đây?”

“Vị hôn thê?” Hoàng Hồng Hà quay sang nhìn Diệp Tử, vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhưng Trì Húc chưa từng nhắc đến chuyện này. Tôi vẫn nghĩ anh ấy độc thân…”

Hạ Bình Xuân cũng không nhịn nổi nữa, lên tiếng bênh vực Diệp Tử:

“Đúng vậy, bác sĩ Diệp là vị hôn thê của Trì Húc. Hai đứa đã định sẵn sau khi Trì Húc hoàn thành nhiệm vụ sẽ kết hôn. Chuyện này ai ở đây cũng biết.”

“Cô gái à, tôi không hiểu vì sao cô lại tự xưng là bạn gái của Trì Húc, nhưng tôi tin con trai mình. Nó yêu Diệp Tử sâu đậm như vậy, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện có lỗi với vị hôn thê của mình.”

Mạnh Khiêm nhìn Hoàng Hồng Hà đầy ngạc nhiên: “Cảnh sát Hoàng, sao cô lại nói dối? Đội phó Trì chưa từng nói sẽ quen cô. Sao cô có thể làm vậy?”

“Tôi cứ tưởng cô biết ơn vì anh ấy đã cứu mạng nên mới đến thăm, chứ biết cô mang trong lòng thứ tình cảm như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không dám lén dẫn cô đến đây sau lưng cấp trên.”

“Cô hại tôi rồi, tôi thể nào cũng bị cấp trên xử phạt mất thôi…”

Bình Luận (0)
Comment