Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 302

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Trì Húc nhượng bộ, để vợ chồng Trì Lỗi về nhà nghỉ ngơi, cũng cho các đồng nghiệp trong tổ của Trì Húc rút về.

Chỉ còn lại một mình cô ở lại bệnh phòng chăm sóc Trì Húc.

Căn phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh.

Cánh cửa bên ngoài lúc nãy được Hạ Bình Xuân tiện tay đóng lại khi ra ngoài.

Diệp Tử bỗng cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Tuy cô và Trì Húc quen nhau cũng không phải ngắn, nhưng bình thường hai người ít khi có tiếp xúc thân mật.

Trì Húc dường như cũng có chút gò bó.

Diệp Tử mím môi đứng một lúc rồi lên tiếng phá tan sự im lặng: “Anh có muốn uống nước không?”

“Không cần, anh không khát.” Trì Húc đáp, mắt anh chăm chú nhìn cô.

Diệp Tử cảm thấy vành tai mình bắt đầu nóng lên: “Nhìn gì mà nhìn ghê vậy?”

Trì Húc khẽ cười: “Dạo này trong phòng lúc nào cũng có người, anh không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với em. Anh muốn hỏi, hôm anh rời đi, em nói những lời đó… vẫn còn hiệu lực chứ?”

Mặt Diệp Tử đỏ bừng, nhưng ngoài miệng lại cố tình giả vờ: “Lời gì cơ? Em không nhớ nữa.”

Trì Húc khựng lại, nụ cười dần biến mất: “Sao em lại nuốt lời được chứ? Nếu không phải vì những lời em nói, anh đã chẳng thể nào kiên trì đến cùng.”

“Trong suốt quá trình làm nhiệm vụ, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: về cưới em, kết hôn, rồi cùng em xây dựng một gia đình.”

Diệp Tử ngước ánh mắt long lanh nhìn về phía anh.

“Nếu em không giữ lời, ba mẹ em đã chẳng ngày nào cũng đến thăm anh, mẹ em cũng không ngày nào nấu canh mang đến cho anh. Anh nghĩ mẹ em rảnh đến thế sao?”

Thấy cô tức giận, Trì Húc đưa tay kéo cô lại, để Diệp Tử ngồi lên đùi mình.

Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, rồi khẽ hôn lên môi Diệp Tử.

Diệp Tử cả người cứng đờ, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Cô không biết nên đặt tay ở đâu cho phải.

Cô thầm trách bản thân sao không chịu đi hỏi kinh nghiệm từ Lạc Ninh sớm hơn.

Nhưng Trì Húc thì lại rất thuần thục. Một tay anh giữ lấy sau gáy cô, tay kia ôm lấy eo, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Cơ thể Diệp Tử cứng đờ, ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.

Cô cảm nhận được hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, nhiệt độ cơ thể cũng nóng bừng, như xuyên qua cả lớp áo truyền đến.

Diệp Tử đột nhiên nhớ đến vết thương trên đầu anh vừa mới cắt chỉ, sợ anh không kiềm chế được, cô vội vàng đẩy anh ra, đứng bật dậy.

“Em… em chợt nhớ ra còn việc phải nói với y tá, em đi tìm y tá chút.”

Trì Húc lại nắm lấy tay cô, không chịu buông.

Anh cười nói: “Cái cớ này vụng về quá đấy. Em sợ anh ăn thịt em à? Yên tâm, ở đây là bệnh viện, anh đâu có định để lần đầu tiên của chúng ta diễn ra qua loa ở đây đâu. Anh sẽ đợi, đợi đến khi chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Cho nên, vừa rồi anh muốn hỏi, khi anh ra viện rồi, chúng ta đi đăng ký trước nhé? Anh đã hỏi Thừa Uyên rồi, cậu ấy đồng ý cho anh mượn một khoản tiền để mua nhà. Em muốn mua nhà ở khu nào?”

Diệp Tử lắc đầu: “Không cần mua đâu. Anh còn nhớ hôm em rủ anh đi thu tiền thuê ở toà nhà kia không?”

Tòa nhà?

Trì Húc hơi nhíu mày. Tòa đó mười một tầng, không nhỏ chút nào gọi là “nhà nhỏ”.

Trì Húc hỏi: “Anh nhớ, sao vậy?”

Diệp Tử đáp: “Mẹ em nói sẽ tặng toà đó cho em, sau này tiền thuê sẽ do hai chúng ta đi thu. Em nghĩ nếu là anh đi thì chắc suôn sẻ hơn em. Cho nên việc thu tiền thuê, sau này nhờ anh được không?”

“Dĩ nhiên là được, để anh làm. Tiền thu được anh sẽ đưa lại em, vì đó là tài sản mẹ em cho em mà.” Trì Húc đáp.

“Nhưng mà, chúng ta vẫn nên có một ngôi nhà riêng. Nhà của ba mẹ em cũng đã cũ rồi.”

Diệp Tử: “Em còn chưa nói xong. Tầng trên cùng của toà nhà có một căn hộ thông tầng, hai tầng cộng lại khoảng 240 mét vuông. Năm ngoái mẹ em thuê người sửa lại, sắm đủ nội thất mới, nhưng vẫn chưa cho thuê.”

 

 

Trì Húc mỉm cười nhìn cô: “Em có cảm thấy lấy anh là thiệt thòi không?”

Diệp Tử: “Sao lại thế? Ba em cũng chỉ là một bác sĩ bình thường thôi, nhưng ba em rất yêu mẹ em, tình cảm của họ rất tốt. Nếu phải chọn giữa tiền bạc và tình cảm, em sẽ chọn tình cảm.”

Trì Húc hoàn toàn đồng ý. Anh cảm thấy Diệp Tử có suy nghĩ chín chắn như vậy là nhờ được nuôi dạy trong một gia đình đầy yêu thương, không bị ảnh hưởng bởi vật chất.

Mà việc ba vợ Diệp Phong phản đối ban đầu cũng không phải vì nhà anh nghèo, mà vì nghề nghiệp của anh.

Trì Húc siết chặt tay Diệp Tử: “Nhưng anh vẫn cảm thấy mình nợ em quá nhiều, lại còn được lợi nhiều như vậy.”

“Nếu anh thật sự nghĩ vậy, thì sau này đối xử với em tốt hơn một chút là được…” Diệp Tử đang nói thì bỗng dừng lại.

Cô nhìn Trì Húc chằm chằm, ánh mắt sáng rực: “Có một chuyện em còn chưa tính sổ với anh đấy.”

Trì Húc nhíu mày: “Tính sổ gì? Chuyện gì?”

Diệp Tử khẽ nhướn mày: “Sợi dây bình an em tặng anh đâu rồi?”

Trì Húc lúc này mới nhớ ra, anh giơ tay trái lên xem.

“Trước lúc hôn mê, nó vẫn còn trên tay anh. Anh nhớ rất rõ, còn liếc nhìn một cái cuối cùng. Sao lại không thấy nữa? Em thử xem trong túi hành lý của anh xem.”

Diệp Tử rút từ túi blouse trắng ra sợi dây bình an, đưa ra trước mặt anh.

Trì Húc thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết mà, sao có thể làm mất được chứ.”

Anh vừa định đưa tay ra lấy thì Diệp Tử đã né đi.

Trì Húc ngơ ngác nhìn Diệp Tử.

Diệp Tử cũng nhìn anh: “Sợi dây bình an này được tìm thấy trên cổ tay của nữ cảnh sát từ Tây Nam kia – Hoàng cảnh quan. Hơn nữa, cô ta còn nói với chúng em rằng cô ta là bạn gái của anh, đặc biệt bay tới Bắc Lĩnh vì anh.”

Sắc mặt Trì Húc lập tức thay đổi.

“Không, Diệp Tử, anh không hiểu sao cô ta lại nói như vậy, nhưng anh tuyệt đối chưa từng phản bội em. Hôm đó khi cô ta xuất hiện trong phòng bệnh, anh thậm chí còn không nhận ra cô ta là ai.”

“Nếu anh thật sự có gì mờ ám với cô ta, em nghĩ anh có thể đến mức không nhận ra nổi cô ta sao? Đúng không?”

Diệp Tử cố ý tranh luận: “Ai biết được chứ? Có khi là vì có em ở đó, anh mới giả vờ không nhận ra cô ta. Nếu không có em ở đây, biết đâu hai người đã ôm nhau nhận lại tình xưa rồi ấy chứ.”

“Diệp Tử…” Trì Húc thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt, giọng đầy khẩn cầu: “Vợ ơi, anh thực sự chưa từng phản bội em.”

“Anh đừng gọi bừa, ai là vợ anh chứ?” Diệp Tử bĩu môi, trợn mắt nhìn anh.

Trì Húc liền kéo cô vào lòng ôm chặt, thì thầm bên tai cô:

“Anh cứ gọi đấy. Em là vợ anh, vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi… sau này mỗi ngày anh sẽ gọi em cả trăm lần, vợ ơi…”

“Ấy dà, tôi có vào nhầm phòng không đây?” Dương Binh và Lục Thừa Uyên nhanh chóng bước vào, vừa đến cửa phòng thì dừng lại.

Diệp Tử vội vàng đẩy Trì Húc ra, bật dậy.

Mặt cô đỏ bừng.

Trì Húc nhìn hai người vừa đến, cười nói: “Cục trưởng, Thừa Uyên, hai người tới rồi.”

Dương Binh khẽ ho một tiếng, cười nói: “Xin lỗi nhé, Trì Húc, bọn tôi không cố ý. Lần sau nhất định sẽ gõ cửa trước.”

Diệp Tử kéo ghế ra: “Cục trưởng, mời ngồi.”

Dương Binh mỉm cười nói: “Cảm ơn, bác sĩ Diệp, dạo gần đây cô vất vả rồi.”

Diệp Tử ngượng ngùng cười, rồi lùi sang một bên.

Trì Húc nhìn sang Dương Binh: “Cục trưởng, ngài đến đây là có chuyện gì ạ?”

Bình Luận (0)
Comment