Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 303

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Binh mỉm cười: “Không có việc gì thì không thể ghé thăm sao? Tôi nghe Thừa Uyên nói cậu vừa cắt chỉ, nên qua xem tình hình cậu thế nào.”

Trì Húc quá hiểu Dương Binh, nếu chỉ là đến thăm bệnh, ông ấy sẽ không chọn đến trong giờ làm việc.

Trì Húc hỏi thẳng: “Cục trưởng, có nhiệm vụ mới à?”

Nghe vậy, Diệp Tử lập tức căng thẳng: “Cục trưởng, bây giờ Trì Húc vẫn chưa đủ sức để nhận nhiệm vụ đâu.”

Dương Binh bật cười, chỉ vào Diệp Tử rồi nói với Trì Húc:

“Cậu xem, bác sĩ Diệp sốt ruột kìa. Tôi có phải là kiểu lãnh đạo không lo cho cấp dưới sống chết đâu?”

“Cả hai đừng căng thẳng, đúng là không có nhiệm vụ gì. Nhưng… có người nhờ tôi hỏi cậu một chuyện.”

Trì Húc vốn tính thẳng, không thích vòng vo: “Ai vậy? Hỏi chuyện gì?”

Dương Binh thu lại nét mặt cười đùa, nói:

“Là Cục trưởng Hoàng bên Tây Nam, ông ấy gọi cho tôi, nói rất đánh giá cao cậu, nhờ tôi hỏi cậu có muốn điều về Tây Nam không.”

Nghe đến hai chữ “Tây Nam”, trong đầu Diệp Tử lập tức hiện ra gương mặt Hoàng Hồng Hà.

Không cần đoán cũng biết là trò của cô ta.

Cô nghiêng đầu nhìn Trì Húc.

Trì Húc cũng vừa lúc nhìn cô, hình như anh cũng cảm thấy có điều mờ ám.

“Cục trưởng,” Trì Húc nói, “phiền ngài nói lại với Cục trưởng Hoàng, tôi rất cảm kích sự đánh giá của ông ấy, nhưng tôi không có ý định chuyển công tác về Tây Nam. Tôi sinh ra và lớn lên ở Bắc Lĩnh, ba mẹ tôi cũng ở đây.”

“Hơn nữa tôi sắp kết hôn, Diệp Tử và gia đình cô ấy đều ở Bắc Lĩnh, tôi có trách nhiệm bảo vệ họ.”

Dương Binh không hề ngạc nhiên với câu trả lời này, mỉm cười gật đầu: “Được, tôi sẽ trả lời Cục trưởng Hoàng, bảo ông ấy từ bỏ ý định đi.”

Trì Húc: “Cảm ơn cục trưởng. Sau này nếu còn ai truyền đạt mấy lời kiểu đó, mong ngài trực tiếp từ chối giúp tôi, không cần hỏi lại.”

Dương Binh: “Được rồi, tôi hiểu. Mà này, hai người định ngày lành tháng tốt chưa? Nhất định phải đãi tiệc cưới đấy nhé. Thừa Uyên không tổ chức tiệc, nhưng cậu thì không được lẩn. Không thì bao lì xì tôi chuẩn bị để đâu cho hết?”

Trì Húc nhìn sang Diệp Tử.

 

“Ha ha, được, tôi sẽ chuẩn bị trước.” Dương Binh vừa nói vừa đứng dậy.

“Thôi, tôi không làm phiền Trì Húc nghỉ ngơi nữa. Trì Húc, Thừa Uyên đã dọn văn phòng của cậu ấy rồi, chờ cậu quay lại làm việc đấy.”

Diệp Tử có chút ngạc nhiên. Tại sao Lục Thừa Uyên lại dọn văn phòng cho Trì Húc?

Dương Binh quay sang hỏi Lục Thừa Uyên: “Cậu còn ở lại chứ? Tôi phải lên Cục họp, không quay lại đơn vị nữa.”

Lục Thừa Uyên: “Tôi ở thêm vài phút nữa, cục trưởng cứ đi trước ạ.”

Dương Binh gật đầu nhẹ, chào Trì Húc và Diệp Tử rồi rời khỏi phòng bệnh.

Diệp Tử không kìm được tò mò: “Đội trưởng Lục, sao anh lại dọn văn phòng cho Trì Húc?”

Lục Thừa Uyên liếc nhìn Trì Húc, rồi đáp: “Đây là giao ước giữa tôi với Trì Húc. Nếu lần này cậu ấy có thể trở về bình an, tôi sẽ giao lại vị trí đội trưởng cho cậu ấy. Tôi chỉ đang thực hiện lời hứa của mình.”

Diệp Tử: “Anh nhường vị trí đội trưởng cho anh ấy, vậy còn anh thì sao?”

Trì Húc tiếp lời: “Thừa Uyên đã từ chức, cậu ấy sẽ quay về giúp ông nội, làm giám đốc điều hành Tập đoàn Đức Khang.”

“Vậy à…” Diệp Tử gật đầu, như đang suy nghĩ điều gì, nhưng không hỏi thêm.

“Đúng lúc, đội trưởng Lục, anh ở lại trò chuyện với Trì Húc chút nhé? Tôi đi vệ sinh một lát, hơi khó chịu trong bụng.”

Lục Thừa Uyên: “Được, cứ đi đi, không cần vội, tôi không gấp.”

Chờ Diệp Tử đi khỏi, Trì Húc mới hỏi: “Cậu thật sự quyết định rồi sao? Một khi tôi ngồi vào vị trí đó, sẽ không trả lại đâu nhé. Cậu phải nghĩ kỹ, sau này đừng hối hận đấy.”

Lục Thừa Uyên kéo ghế ngồi xuống: “Cậu thấy tôi có làm việc gì mà hối hận bao giờ chưa?”

Trì Húc: “Cũng đúng, tính cậu không dễ bốc đồng như tôi. Vợ cậu chắc cũng ủng hộ cậu chứ?”

Lục Thừa Uyên: “Cô ấy tôn trọng quyết định của tôi.”

Trì Húc im lặng vài giây rồi nói: “Vậy chẳng phải hai người định công khai thân phận rồi sao?”

 

Lục Thừa Uyên: “Người cần biết đều biết cả rồi, coi như đã công khai rồi cũng vậy thôi.”

Trì Húc thở dài: “Vậy sau này bọn mình còn gặp nhau thường xuyên không? Nói đúng hơn là, sau này cậu còn để ý đến một thằng ‘nhỏ bé’ như tôi nữa không, giám đốc điều hành?”

Khóe môi Lục Thừa Uyên nhếch lên: “Không đâu, gặp rồi cứ coi như không quen.”

Trì Húc biết anh đang đùa: “Được thôi, coi như không quen, khỏi bị người khác nói là tôi nịnh nọt.”

Lục Thừa Uyên chỉ cười, không đáp.

Trì Húc thu lại nụ cười: “Chuyện giữa Lưu Văn Bân và mẹ anh, Diệp Tử kể với tôi rồi.”

Lục Thừa Uyên: “Chuyện cũ rồi, đừng nhắc nữa.”

“Đang nói gì thế?” Tần Lãng bất ngờ xông vào, tay xách một hộp quà lớn.

“Đội phó Trì, khí sắc tốt đấy! Đây, bột óc chó vợ tôi mua đặc biệt cho cậu, cô ấy nói bổ não.”

Trì Húc nhận lấy hộp bột óc chó lớn, cười: “Đồ tốt đấy. Bác sĩ Tần, giúp tôi cảm ơn bác sĩ Diêu nhé.”

Tần Lãng ngồi xuống cạnh giường Trì Húc: “Không cần khách sáo. Bác sĩ Diệp đâu?”

Trì Húc: “Đi vệ sinh rồi.”

Tần Lãng: “Thời gian qua vất vả cho bác sĩ Diệp quá rồi. Cậu biết không, mấy bác sĩ nam độc thân trong viện giờ ghen tị với cậu lắm đấy. Ai cũng tò mò làm sao cậu theo đuổi được cô ấy.”

“Họ tưởng bác sĩ Diệp sẽ yêu kiểu thiếu gia nhà giàu cơ, ai ngờ lại chọn một anh cảnh sát. Biết vậy họ đã mạnh dạn hơn rồi.”

Trì Húc cười hề hề: “Vì tôi mặt dày thôi.”

Tần Lãng vỗ đùi một cái: “Đàn ông thì phải thế, theo đuổi vợ thì phải liều. Nói đi cũng phải nói lại, ba đứa mình như nhau cả, nên mới cưới được mỹ nhân về.”

Lục Thừa Uyên nói: “Ai giống cậu chứ, đừng có tự tâng bốc bản thân.”

Tần Lãng bật lại: “Này, lão Lục, nói đến mặt dày thì ai dày bằng cậu? Ngủ một giấc xong ép Lạc Ninh người ta chịu trách nhiệm, không biết xấu hổ nhất chính là cậu đấy.”

“Cậu dựa hơi con để leo lên chức còn không biết xấu hổ hơn.” – Lục Thừa Uyên phản pháo.

Tần Lãng bị nghẹn họng.

Trì Húc bật cười ha hả: “Hai người đúng là tám lạng nửa cân, ai cũng không chê ai được đâu.”

Nói xong, cả ba cùng bật cười.

Buổi trưa, sau khi tan ca, Lạc Ninh mang đồ ăn do quản gia Lưu đưa tới đến phòng bệnh của Trì Húc, cùng ăn trưa với Trì Húc và Diệp Tử.

Cô đã đặc biệt dặn quản gia Lưu trong thời gian này chuẩn bị thêm phần cơm.

Bữa trưa thì Diệp Tử và Trì Húc “ké” phần ăn của cô, buổi tối Lạc Ninh về nhà ăn, còn bữa tối sẽ do Mạnh Chiêu Đệ mang tới.

Ban đầu, Hạ Bình Xuân muốn đảm nhận việc đưa cơm, nhưng Diệp Tử cân nhắc thấy mẹ chồng không có xe, mà phải xách cơm chen chúc trên xe buýt thì bất tiện.

Mà bà lại không nỡ gọi taxi hằng ngày.

Dù sao Mạnh Chiêu Đệ ở nhà cũng không có việc gì, chờ người giúp việc nấu xong, bà lái xe mang đến là được.

Mạnh Chiêu Đệ cũng rất sẵn lòng đến đây, bà ngày càng hài lòng với cậu con rể tương lai Trì Húc.

Tuy xuất thân gia đình bình thường, nhưng cậu đối xử tốt với Diệp Tử, lại đẹp trai, sau này con cái của họ chắc chắn cũng sẽ xinh xắn.

Mạnh Chiêu Đệ không có con trai, chỉ có một cô con gái là Diệp Tử, nên sau này tài sản cũng sẽ để lại cho cô.

Vì vậy, chuyện Trì Húc có tiền hay không cũng không quá quan trọng.

Bà nghĩ, chỉ cần nhân phẩm tốt là đủ rồi.

Ăn trưa xong, Diệp Tử bảo Trì Húc vào phòng trong nghỉ ngơi, còn cô đặc biệt đóng cửa lại, cùng Lạc Ninh ngồi ở phòng khách uống trà trò chuyện.

Hai người tám chuyện một hồi về những chuyện trong khoa, rồi Diệp Tử hỏi:

“Chồng cậu thật sự từ chức để về giúp ông nội quản lý tập đoàn à?”

Bình Luận (0)
Comment