Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 304

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh vừa nhấp trà nóng, vừa đáp: “Ừm, Trì Húc nói với cậu rồi à?”

Diệp Tử lắc đầu: “Không, là chồng cậu nói đấy. Sáng nay anh ấy cùng cục trưởng tới thăm Trì Húc.”

Lạc Ninh không tiếp lời.

Diệp Tử lại hỏi: “Vậy anh trai của chồng cậu chắc sẽ áp lực lắm nhỉ?”

Lạc Ninh: “Hả?”

Diệp Tử: “Chủ tịch đến giờ vẫn chưa công bố người thừa kế. Trước đây ai cũng nghĩ chắc chắn là Lục Viễn Chinh, nhưng nếu chồng cậu vào Đức Khang và còn làm CEO nữa,”

“Thì tình hình đã khác rồi. Cậu biết mà, Lục Viễn Chinh làm tổng giám đốc nhiều năm nhưng không có thực quyền, kết quả chồng cậu vừa vào đã ngồi ghế CEO, rõ ràng là có ý vượt mặt.”

Lạc Ninh tỏ vẻ không mấy quan tâm: “Mình không nghĩ nhiều như vậy, chồng mình cũng chưa từng nói gì cả.”

Diệp Tử cảm thấy Lạc Ninh thật vô tư.

“Giờ cậu nên suy nghĩ nghiêm túc rồi đó. Tương lai chồng cậu rất có thể sẽ trở thành Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang. Khi ấy cậu sẽ là phu nhân Chủ tịch đó.”

Lạc Ninh vô thức xoa nhẹ bụng.

Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì cô đang mang thai nên Lục Thừa Uyên được “phụ bằng tử quý” mà thắng thế?

Diệp Tử thấy được hành động đó, bật cười nói:

“Đứa bé trong bụng cậu đúng là phúc tinh rồi. Anh trai của chồng cậu đến giờ còn chưa có con, nhà họ mà biết cậu mang thai thì chắc mừng lắm.”

Lạc Ninh: “Chắc chắn là vui rồi, nhưng ông bà nội chưa từng nhắc đến chuyện để chồng mình kế thừa tập đoàn.”

Diệp Tử: “Chuyện đó tất nhiên sẽ không nói trước mặt cậu, nhưng chắc chắn trong nhà đã bàn bạc xong rồi. Nếu không thì sao lại để chồng cậu làm CEO? Rõ ràng là có ý nâng anh ấy vượt lên trên.”

“Chuyện này chắc chưa công bố đúng không?”

Lạc Ninh: “Chưa, tạm thời cậu giữ bí mật giúp mình nhé.”

Diệp Tử: “Yên tâm, mình hiểu mà.”

Chuyện đó dừng lại tại đó, rồi Diệp Tử kể cho Lạc Ninh nghe chuyện sáng nay cục trưởng Dương tới truyền lời.

Lạc Ninh cũng thấy lời mời đó không hề đơn giản.

“Không loại trừ khả năng là nữ cảnh sát họ Hoàng nhờ ba cô ta giúp. Trì Húc có phản ứng gì không? Anh ấy chắc không dao động chứ?”

“Dám đấy à!” Diệp Tử hậm hực nói, “Nếu anh ấy dám phản bội mình, mình sẽ tự tay… thiến luôn.”

Lạc Ninh phì cười: “Trì Húc không phải người như thế đâu. Cậu không thấy sao, hôm đó anh ấy còn chẳng nhận ra cô ta là ai. Rõ ràng là cô ta tự ảo tưởng thôi. Nhưng cũng chứng minh Trì Húc là người xuất sắc, mắt nhìn người của cậu cũng rất tốt.”

Lúc này sắc mặt Diệp Tử mới dịu đi.

Đúng lúc Lạc Ninh định đứng dậy quay về phòng trực nghỉ ngơi thì có người đến.

Phó Vân Tiêu và Lăng Hạo Nhiên bước vào, tay xách giỏ trái cây và một đống thực phẩm bổ dưỡng, cười chào.

Diệp Tử nhíu mày: “Hai người đến làm gì vậy?”

Phó Vân Tiêu đặt đồ xuống bàn: “Tất nhiên là đến thăm em rể của tôi rồi. Chúng tôi không đến không đúng lúc chứ?”

Diệp Tử: “Còn biết không đúng lúc cơ à?”

Phó Vân Tiêu cười: “Anh mới ngủ dậy thôi, em biết đấy, tối nào anh cũng thức trắng mà.”

Lăng Hạo Nhiên có vẻ hơi sợ Diệp Tử giận: “Hay là bọn tôi đến sau nhé? Để hai người nghỉ ngơi trước.”

Diệp Tử bĩu môi: “Đã đến rồi thì thôi, với lại, hai người đâu phải đến thăm tôi. Để tôi xem Trì Húc đã ngủ chưa.”

 

Phó Vân Tiêu và Lăng Hạo Nhiên bước vào chào hỏi.

Phó Vân Tiêu: “Em rể, ngại quá, làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi. Tôi là anh họ của Diệp Tử, tên Phó Vân Tiêu.”

Trì Húc mỉm cười đáp: “Chào anh họ.”

Lăng Hạo Nhiên vẫy tay chào Trì Húc.

“Trì Húc, tôi gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, cậu không trả lời. Gọi điện thì máy tắt. Tôi lo quá, nghe Vân Tiêu nói cậu bị thương khi làm nhiệm vụ, nên năn nỉ anh ấy dẫn tôi tới.”

 

Trì Húc lúc này mới nhớ ra.

“Xin lỗi nhé, cái điện thoại đó tôi tắt lâu rồi. Bây giờ tôi dùng điện thoại mới Diệp Tử đưa, lát nữa cậu add số mới của tôi nhé.”

Trì Húc dùng điện thoại do mẹ Diệp Tử – Mạnh Chiêu Đệ – mua cho. Vì lo ảnh hưởng đến việc dưỡng thương, Diệp Tử không cho anh bật máy cũ lên. Ai ngờ Mạnh Chiêu Đệ mua luôn dòng điện thoại mới nhất, hơn chục triệu.

Trì Húc rất thích.

Lại là quà từ mẹ vợ tương lai, anh càng quý trọng, quyết định dùng luôn, còn máy cũ thì bỏ.

Lăng Hạo Nhiên chỉ cười nhạt.

“Tôi cũng muốn chúc mừng hai người nữa. Khi nào tổ chức cưới nhớ gửi thiệp cho tôi. Nhưng tuần sau tôi phải vào đoàn phim, sẽ cố gắng sắp xếp để về tham dự.”

Nói đến đây, nét mặt anh không giấu được vẻ chua xót. Dù sớm đã đoán trước kết cục, nhưng Lăng Hạo Nhiên vẫn thấy nhói lòng.

Trì Húc nhìn ra được nỗi hụt hẫng trong ánh mắt anh, nhưng vẫn giả vờ không biết, mỉm cười:

“Được, tôi còn định nhờ cậu làm phù rể cho tôi cơ.”

Lăng Hạo Nhiên: “Tốt quá, đó là vinh hạnh của tôi. Hai người chọn được ngày thì nói sớm cho tôi, để tôi báo với quản lý giữ lịch trống.”

Vì là giờ nghỉ trưa, Phó Vân Tiêu và Lăng Hạo Nhiên chỉ ở lại một lúc rồi cáo từ.

Trì Húc cố ý bảo Diệp Tử tiễn khách.

Lạc Ninh cũng cùng xuống lầu.

Bốn người ra khỏi tòa nhà, Lạc Ninh rẽ về phía khoa cấp cứu.

Phó Vân Tiêu nói muốn hút điếu thuốc, liền tách sang bên, tạo cơ hội cho Lăng Hạo Nhiên nói chuyện với Diệp Tử.

Lăng Hạo Nhiên nhìn Diệp Tử, trong ánh mắt vẫn vẹn nguyên sự yêu thương, nhưng anh cũng hiểu rõ, mình không còn cơ hội nữa.

“Đội trưởng Trì là người đàn ông tốt. Em sẽ hạnh phúc khi ở bên anh ấy.”

“Tôi biết mà.” – Diệp Tử đáp, cô ngập ngừng một chút – “Anh… có trách tôi vì đã chọn Trì Húc không?”

Lăng Hạo Nhiên đáp: “Sao có thể trách em được? Chuyện tình cảm vốn dĩ không thể miễn cưỡng. Em và anh cũng từng thử rồi, anh hiểu rõ điều đó.”

Diệp Tử: “Vậy thì tốt. Tôi hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

Lăng Hạo Nhiên: “Nhất định rồi.”

Diệp Tử khẽ mím môi: “Thật ra, anh rất xuất sắc, giờ lại có chút tiếng tăm, bên cạnh chắc chắn không thiếu các cô gái xinh đẹp.”

Lăng Hạo Nhiên chỉ cười bất lực: “Nhưng họ không phải là em.”

Diệp Tử khựng lại, không biết nên đáp lại thế nào.

Lăng Hạo Nhiên nói tiếp: “Hy vọng những lời anh nói sẽ không khiến em thấy áp lực. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại không thể hoàn toàn buông bỏ em được. Em cứ coi như không biết gì nhé?”

Diệp Tử nhìn anh không chớp mắt.

“Có lẽ vì anh chưa từng có được tôi. Con người là vậy, đối với thứ không có được thường rất cố chấp. Nhưng nếu đã có được rồi, có lẽ sẽ không cố chấp đến thế.”

Lăng Hạo Nhiên: “Thật sao? Vậy thì anh ước gì bản thân chỉ vì chưa có được em nên mới cố chấp như vậy. Như thế anh sẽ thấy dễ chịu hơn, cũng không gây áp lực tâm lý cho em và Trì Húc.”

Diệp Tử: “Rồi sẽ có người khiến anh rung động. Đến lúc đó, anh sẽ cảm ơn tôi vì đã không chọn anh.”

Lăng Hạo Nhiên cười gượng: “Có lẽ vậy. Thôi, em lên trước đi. Anh đi đây. Xem ra bữa cơm mời em với Trì Húc đành để lần sau. Nhớ gửi số mới của Trì Húc cho anh nhé, để anh add vào.”

Diệp Tử: “Được, lát nữa tôi sẽ gửi. Tôi lên đây.”

Lăng Hạo Nhiên đứng yên nhìn theo bóng lưng Diệp Tử đi vào tòa nhà khu nội trú, cho đến khi cô khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Anh vẫn đứng đó, không nhúc nhích.

Phó Vân Tiêu dụi tắt điếu thuốc, bước tới vỗ nhẹ lên vai Lăng Hạo Nhiên.

“Lăng thiếu à, em họ tôi không hợp với cậu đâu. Dù có ở bên nhau, cậu cũng không nắm giữ được cô ấy. Cô ấy hợp với kiểu đàn ông như Trì Húc hơn.”

Bình Luận (0)
Comment