“Không vội, Trì Húc chưa thể về ngay được đâu.” – Lục Thừa Uyên nói.
Diệp Tử bật cười: “Tôi đoán được mà, giờ anh ấy làm đội trưởng rồi, chắc sau này cũng hiếm khi được về nhà đúng giờ.”
Dù miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Diệp Tử đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Cô cũng không phải kiểu phụ nữ thích bám lấy chồng. Về đến nhà, ăn tối cùng ba mẹ chồng xong, cô liền lên phòng tắm rửa.
Tắm xong đi ra, vẫn chưa thấy Trì Húc về, cũng không có tin nhắn hay cuộc gọi nào.
Cô bèn mang một ly nước vào thư phòng, mở máy tính lên chơi game.
Mải chơi quá nên lúc Trì Húc về tới đứng ngay sau lưng, cô cũng không phát hiện ra.
Khi mở cửa bước vào nhà, thấy không khí yên ắng, Trì Húc có chút hụt hẫng vì Diệp Tử không ra đón mình.
Anh đã cố gắng giải quyết công việc thật nhanh để có thể về sớm, thậm chí còn chưa ăn tối.
Tưởng rằng về nhà sẽ được Diệp Tử ra đón, cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Không ngờ, cô chẳng ra, đã vậy anh đứng sau lưng cô một lúc rồi mà cô cũng chẳng buồn quay đầu lại.
Trì Húc nén lại cảm xúc khó chịu, xoay người vào bếp tìm đồ ăn.
Trên bàn còn để phần cơm, đây là thói quen của Hạ Bình Xuân, lần nào bà cũng nấu dư ra một ít, ăn không hết thì để lại hôm sau.
Bà sợ Trì Húc đột ngột về mà không có cơm ăn.
Cơm trong nồi vẫn còn chút ấm, nhưng đồ ăn thì nguội lạnh cả rồi.
Trước đây Hạ Bình Xuân sẽ hâm lại cho anh, nhưng giờ ba mẹ anh sống ở tầng dưới, Trì Húc không muốn làm phiền.
Thôi thì coi như ăn món nguội.
Lúc ăn, anh cứ nghĩ nếu Diệp Tử mà ra tìm anh, anh sẽ bỏ qua cho cô.
Nhưng tới khi ăn xong, vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh vừa giận vừa bực, dọn dẹp bát đũa sạch sẽ xong đi ngang qua thư phòng, thấy Diệp Tử vẫn đang chơi game.
Cơn giận trong lòng càng lúc càng lớn.
Anh rất muốn xông vào hỏi thẳng cô tại sao lại không thèm để ý đến anh, nhưng cuối cùng lại nghĩ, cứ để xem cô chơi đến mấy giờ.
Thế là anh quay về phòng ngủ, đi tắm.
Diệp Tử chơi đến mười một giờ, thấy cũng muộn rồi nên tắt máy chuẩn bị đi ngủ.
Ngày mai còn phải đi làm, cô vốn cũng không bao giờ thức quá mười hai giờ.
Vừa bước vào phòng ngủ, cô giật mình thấy Trì Húc đang c** tr*n ngồi trên giường cầm điện thoại xem video.
Cô kinh ngạc hỏi: “Anh về khi nào vậy?”
Trì Húc chỉ ngẩng mắt liếc cô một cái, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, môi mím chặt, không nói một lời.
Thái độ đó khiến Diệp Tử khó hiểu, cô bực mình, giọng cũng cao lên:
“Anh bị điếc à? Không nghe thấy tôi hỏi gì sao? Hay là cố tình làm ngơ? Ý anh là gì?”
Trì Húc trong lòng đầy bực dọc, muốn nổi giận nhưng lại không dám, chỉ tiếp tục mím chặt môi không đáp.
Diệp Tử tức điên: “Anh định chơi trò chiến tranh lạnh với tôi đúng không? Được thôi, vậy thì anh đừng nói chuyện với tôi cả đời luôn đi! Tôi còn sợ gì chứ!”
Nói xong cô quay người bỏ đi.
Vào thẳng phòng khách, đóng cửa “rầm” một cái rồi khóa trái lại.
Lúc này Trì Húc mới sững sờ, tình hình không giống anh tưởng tượng chút nào.
Anh còn tưởng Diệp Tử sẽ quay lại xin lỗi, nũng nịu bảo rằng sau này sẽ không vì chơi game mà lơ anh nữa.
Vậy mà cô lại bỏ đi thật…
Giờ thì phải làm sao đây?
Chẳng lẽ để anh xuống nước xin lỗi cô?
Nhưng rõ ràng là cô sai mà.
Anh đâu có làm gì sai.
Anh nhớ cô, còn chưa kịp ăn tối đã vội vàng giải quyết xong công việc để về sớm.
Vậy mà cô chỉ lo chơi game, không hề quan tâm gì tới anh.
Trong khi đó, Diệp Tử tức tối ngồi trên giường trong phòng khách, nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Sao Trì Húc về nhà rồi mà không thèm nói với cô một tiếng?
Lại còn chiến tranh lạnh với cô?
Diệp Tử biết có nhiều người đàn ông trước và sau khi kết hôn là hai bộ mặt khác nhau, chẳng lẽ bây giờ lấy nhau rồi, anh ta không thèm diễn nữa?
Lộ bản chất ra rồi?
Dám đối xử với cô bằng chiến tranh lạnh!
Đã vậy cô bỏ sang phòng khác, vậy mà anh ta cũng không thèm đuổi theo!
Càng nghĩ càng tức, nước mắt cô rơi lã chã.
Cô không nhịn được nữa, lấy điện thoại gọi video cho Lạc Ninh.
Lúc đó Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên vừa nằm lên giường chuẩn bị ngủ, nghe thấy chuông điện thoại, Lục Thừa Uyên liền bật đèn đầu giường.
Thấy người gọi là Diệp Tử, Lạc Ninh hơi bất ngờ, vội vàng bắt máy.
Vừa kết nối, đã thấy Diệp Tử trong màn hình khóc như mưa như gió, khiến cả Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên đều hoảng hồn.
Lạc Ninh hốt hoảng: “Trời ơi, có chuyện gì vậy?!”
Diệp Tử khóc đến mức không nói nổi một câu.
Lạc Ninh cũng cuống lên: “Có phải Trì Húc xảy ra chuyện gì không? Cậu đừng khóc nữa, nói rõ cho mình nghe nào.”
Diệp Tử chỉ biết lắc đầu lia lịa.
Lạc Ninh lo lắng đến phát hoảng, không biết phải làm sao.
Lục Thừa Uyên tinh mắt nhìn ra được cảnh nền phía sau Diệp Tử là trong phòng ngủ, liền nhỏ giọng trấn an Lạc Ninh:
“Đừng lo, chắc không phải Trì Húc gặp chuyện đâu, em nhìn đi, cô ấy đang ở trong phòng ngủ, nếu Trì Húc có chuyện gì thật thì cô ấy đã không ngồi đây khóc như vậy rồi.”
Lạc Ninh nhìn kỹ lại, thầm bội phục ánh mắt của Lục Thừa Uyên – quả không hổ là từng làm cảnh sát.
Diệp Tử cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Vừa nức nở vừa nói: “Giờ thì mình hiểu rồi, đàn ông chẳng ai tốt đẹp cả, trước khi cưới là một người, sau khi cưới lại thành người khác. Mình hối hận chết đi được, đúng là không nên vội vàng kết hôn như vậy…”
Lạc Ninh và Lục Thừa Uyên đưa mắt nhìn nhau.
Lạc Ninh hỏi: “Trì Húc chọc giận cậu à?”
Lục Thừa Uyên nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm điện thoại đi vào phòng tắm gọi cho Trì Húc.
“Cuối cùng mình hỏi anh ấy mấy câu, anh ấy cũng không thèm để ý, cứ lạnh lùng im lặng với mình. Mình giận quá nên chạy sang phòng khách ngủ. Kết quả là… anh ấy cũng không thèm đến tìm mình nữa.”
Lạc Ninh há miệng định nói gì đó, rồi lại ngậm miệng.
Vì không rõ toàn bộ sự việc, cô cũng không tiện đánh giá.
Diệp Tử tiếp tục than vãn: “Cậu nói thật cho mình biết đi, sau khi cưới xong, chồng cậu có thay đổi gì không?”
Nói xong, cô lại tự bật cười tự giễu: “À quên, hai người là cưới chớp nhoáng mà. Lấy giấy đăng ký xong thì anh Lục đi làm nhiệm vụ luôn rồi.”
Lạc Ninh dịu dàng khuyên nhủ: “Này Diệp Tử, cậu có chắc là giữa hai người không có hiểu lầm gì không? Theo mình thấy thì Trì Húc không phải kiểu người thay đổi chóng mặt trước và sau khi kết hôn. Cậu thử nghĩ kỹ lại xem, có bỏ sót điều gì không?”
Diệp Tử bĩu môi: “Dù sao cũng không phải do mình sai. Mình ở nhà chờ anh ấy về, vậy mà anh ấy không hề chào hỏi gì, về tới nhà thì trốn vào phòng, còn dùng chiến tranh lạnh với mình. Cậu nói xem, như vậy là lỗi của mình à?”
Lạc Ninh nhíu mày, ánh mắt liếc về phía phòng tắm – nơi vẫn nghe loáng thoáng giọng Lục Thừa Uyên, tuy không rõ anh đang nói gì.
Cô đành tiếp tục ngồi đó lắng nghe Diệp Tử than thở, thi thoảng phụ họa vài câu.
Còn trong phòng tắm, sau khi nghe Trì Húc kể lại mọi chuyện, Lục Thừa Uyên nhanh chóng hiểu ra: cả hai người bọn họ đều đang hiểu lầm đối phương.
Nhưng vấn đề chủ yếu là ở Trì Húc.
Vì vậy anh không khách sáo mà thẳng thắn trách mắng:
“Bây giờ tôi mới nhận ra, cậu đường đường là một người đàn ông mà lòng dạ còn nhỏ hơn cả cái kim, chuyện này rõ ràng là cậu sai.”
“Diệp Tử là vợ cậu chứ có phải giúp việc đâu mà cậu lại đòi hỏi cô ấy phải ngồi ngoài phòng khách đợi cậu về, phải ra cửa đón cậu, còn phải hâm nóng đồ ăn cho cậu nữa? Cậu không có tay chân à? Muốn ăn đồ nóng thì tự hâm không được chắc?”
“Cậu có bao giờ nghĩ đến không, Diệp Tử có phải người con gái bình thường đâu? Cô ấy là tiểu thư đấy! Lấy cậu là cô ấy chịu thiệt đấy! Cô ấy không đòi hỏi sính lễ, còn xuất tiền mua nhà.”
“Cô ấy còn mua xe cho cậu, rồi đón cả ba mẹ cậu về sống cùng. Nếu là tôi á, tôi phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, mỗi ngày rửa chân cho người ta cũng đáng, chứ không phải kiểu về nhà đòi được tiếp đón, đòi cơm nóng canh ngọt như ông hoàng đâu!”