Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 319

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khóe môi Trì Húc khẽ run lên.

Im lặng vài giây, anh không cam tâm phản bác:

“Nếu đổi lại là cậu, Lạc Ninh mải mê chơi game, đến khi cậu về nhà cũng chẳng biết, không thèm để ý đến cậu, thì cậu chẳng giận sao?”

Lục Thừa Uyên dứt khoát đáp:

“Không, tôi sẽ không giận. Tôi không những không giận, mà còn hỏi cô ấy có muốn uống nước không, có muốn ăn trái cây không. Nếu cô ấy chơi game mệt rồi, tôi sẽ giúp cô ấy xoa bóp vai.”

Trì Húc cười nhạt: “Cậu còn là đàn ông không đấy?”

Lục Thừa Uyên bình thản:

“Trước mặt vợ tôi, tôi không cần giữ cái gọi là ‘tự tôn đàn ông’. Chỉ cần cô ấy vui, tôi có làm ngựa cho cô ấy cưỡi cũng được. Với lại, tôi nhắc cậu luôn—”

“Diệp Tử muốn tìm người đàn ông thế nào chẳng được, đừng tưởng cô ấy rời xa cậu là sống không nổi. Nếu cô ấy ly hôn với cậu, có người theo đuổi ngay lập tức, ví dụ như Lăng Hạo Nhiên.”

Lần này Trì Húc im lặng hẳn.

Lục Thừa Uyên tiếp tục:

“Nói thật, nếu cô ấy lấy Lăng Hạo Nhiên, chắc chắn sẽ có người giúp việc, bảo mẫu chăm sóc đầy đủ. Tôi tin Lăng Hạo Nhiên cũng sẽ không yêu cầu Diệp Tử ra tận cửa đón anh ta về, càng không nhỏ nhen như cậu.”

“Nói câu khó nghe nhưng là thật—cậu không có tiền mà còn bày đặt làm ông chủ. Dựa vào đâu mà bắt người ta phải chiều theo mọi ý muốn của cậu? Cậu làm việc vất vả, chẳng lẽ cô ấy làm ở bệnh viện thì nhẹ nhàng chắc?”

“Cậu quên rồi à? Lúc cậu nằm viện, cô ấy túc trực ở đó cả ngày lẫn đêm, có than vãn một câu nào đâu? Vậy mà bây giờ, cậu lại xem sự hy sinh của cô ấy là điều hiển nhiên sao?”

“Cô ấy nợ cậu gì à? Nếu có nợ, thì cũng là cậu nợ cô ấy.”

Trì Húc im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng:

“Cậu nói đúng… Là do tôi quá nhỏ nhen, tôi không nên bắt cô ấy phải làm theo ý mình. Tôi sẽ đi xin lỗi cô ấy ngay bây giờ.”

Đây chính là điểm tốt của Trì Húc – biết nghe lời khuyên và hiểu phải trái.

Lục Thừa Uyên nói tiếp:

“Không chỉ là xin lỗi, cậu nên nghiêm túc suy nghĩ lại. Hai người đến từ hai gia đình khác nhau, giờ sống chung một nhà thì càng cần phải biết cảm thông, đặt mình vào vị trí của đối phương.”

“Cậu nghĩ kỹ mà xem, vì sao cô ấy không đi ngủ mà lại chơi game trong thư phòng? Có phải vì cậu chưa về, cô ấy không muốn ngủ một mình nên mới chơi game đợi cậu?”

“Cậu hỏi tôi có giận không, tôi nói không, bởi vì những gì tôi nhìn thấy khác với cậu. Tôi sẽ cảm động – vì có người chờ tôi về nhà. Tôi sẽ nói với cô ấy: ‘Anh về rồi, em có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi’.”

Lần này, đầu dây bên kia lại im lặng rất lâu.

“…Cảm ơn cậu, Thừa Uyên. Tôi quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, chưa từng đặt mình vào vị trí của Diệp Tử.”

Lục Thừa Uyên:

“Tôi mong cậu thật sự nhận ra lỗi sai của mình, thành tâm xin lỗi cô ấy. Tất nhiên, nếu cậu vẫn cố chấp giữ quan điểm của mình, làm Diệp Tử nổi giận rồi đuổi cậu ra khỏi nhà thì đừng có khóc lóc gì nhé.”

“Lăng Hạo Nhiên vẫn luôn âm thầm dõi theo Diệp Tử, cậu mà buông tay, anh ta lập tức sẽ bước vào.”

Trán Trì Húc bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, anh vội nói: “Được rồi, tôi đi xin lỗi đây.”

Nói xong liền cúp máy.

Lục Thừa Uyên quay lại giường, khẽ gật đầu với Lạc Ninh.

Lạc Ninh hiểu ngay là mọi việc đã giải quyết xong.

Quả nhiên, đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ cửa.

Diệp Tử quay đầu liếc nhìn, nói với Lạc Ninh: “Anh ấy đang gõ cửa.”

Lạc Ninh mím môi cười: “Anh ấy sẽ không mặc kệ cậu đâu, huống hồ hai người còn đang trong tuần trăng mật, mau tắt máy, đi mở cửa đi.”

Diệp Tử còn do dự: “Không mở, anh ấy dám chiến tranh lạnh với mình thì mình cũng có thể chiến tranh lạnh lại.”

Lạc Ninh: “…Cũng không phải không được, nhưng mà anh ấy vừa khỏi bệnh…”

Sắc mặt Diệp Tử dịu lại, có phần không nỡ.

Lạc Ninh dịu dàng:

“Cậu cứ mở cửa trước đi, xem anh ấy định nói gì. Nếu là xin lỗi thì cho anh ấy một bậc thang bước xuống. Còn nếu đến để cãi nhau thì cậu cứ tống cổ anh ấy ra ngoài, dù sao đây cũng là nhà của cậu.”

Diệp Tử chớp mắt: “Ừ ha, nhà của mình, mình sợ gì anh ta.”

Lạc Ninh: “Vậy đi mở cửa đi.”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Diệp Tử: “Thôi được, mai đi làm mình kể tiếp, làm phiền hai người nghỉ ngơi rồi. Cậu ngủ sớm đi, mai còn phải cùng anh Lục đến Tập đoàn tham dự lễ nhậm chức nữa.”

Lạc Ninh cười: “Cậu còn nhớ à? Vậy thì mau tắt máy đi.”

Diệp Tử lè lưỡi: “Xin lỗi nha, tại mình giận quá thôi. Đợi cậu về lại bệnh viện mình sẽ mời cậu ăn sầu riêng.”

Lạc Ninh: “Cúp máy đi.”

Sau khi Lạc Ninh tắt cuộc gọi, Lục Thừa Uyên kể lại toàn bộ những gì Trì Húc nói, cũng như lời anh dạy dỗ Trì Húc.

Nghe xong, Lạc Ninh có phần lo lắng:

 

Lục Thừa Uyên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:

“Đúng thế, nên anh mới mắng cho một trận ra trò. Cậu ta cũng biết lỗi rồi. Em yên tâm, sau vụ này chắc chắn sẽ biết điều hơn.”

“Anh còn nhắc đến Lăng Hạo Nhiên nữa. Nếu anh ta không biết quý trọng, thì chỉ là giúp Lăng Hạo Nhiên có cơ hội thôi.”

Lạc Ninh nhướng mày nhìn chồng mình:

“Anh nói vậy, không sợ Trì Húc ghen rồi lại lôi Lăng Hạo Nhiên ra cãi nhau với Diệp Tử sao? Tội cho Lăng Hạo Nhiên, nằm không cũng bị lôi vào.”

Lục Thừa Uyên mỉm cười: “Em không hiểu tâm lý đàn ông đâu. Có đối thủ cạnh tranh, họ mới biết trân trọng hơn.”

Lạc Ninh chớp mắt: “Thế anh đã từng giận em bao giờ chưa?”

Lục Thừa Uyên: “?”

Lạc Ninh: “Anh nhớ lúc anh mới về nước, em nghịch ngợm biết bao nhiêu, có phải làm anh tức chết không?”

Ánh mắt Lục Thừa Uyên chan chứa dịu dàng, nhìn cô với nụ cười nhẹ nơi khóe môi.

“Anh chỉ sợ em không thèm để ý tới anh thôi. Hơn nữa, anh không cảm thấy đó là em ‘làm mình làm mẩy’ đâu – đó là vì em quan tâm đến anh. Nếu là người em không để tâm, em có thèm liếc mắt đến anh đâu.”

Lạc Ninh chợt nghĩ đến Thẩm Yến Nam. Cô đoán, Lục Thừa Uyên đang ám chỉ anh ta.

Khóe môi cô cong lên, rồi vòng tay qua cổ chồng mình, thì thầm:

“Diệp Tử nói em thật may mắn vì lấy được một người chồng tuyệt vời như anh, cô ấy còn ghen tị chết đi được. Trước đây em cũng không thấy gì đặc biệt, nhưng bây giờ so sánh mới thấy, đúng là em nhặt được bảo vật rồi.”

Lục Thừa Uyên ánh mắt rạng rỡ: “Cô ấy sai rồi, là anh may mắn mới đúng. Không biết có bao nhiêu người đàn ông đang ghen tị với anh.”

Lạc Ninh trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn cố tình hờn dỗi:

“Mấy lời đường mật này anh học ở đâu ra thế?”

Lục Thừa Uyên không nhịn được hôn khẽ lên môi cô:

“Toàn là lời thật lòng đấy. Nhưng nếu em thích nghe lời đường mật, anh có thể đi tìm sách học thêm rồi nói cho em nghe mỗi ngày.”

“Được thôi.” – Lạc Ninh đáp khẽ, ánh mắt mơ màng khiến tim Lục Thừa Uyên khẽ rung lên.

Anh không nói thêm gì nữa, thuận theo cảm xúc, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Lạc Ninh…

Cùng lúc đó, sau khi tắt cuộc gọi video, Diệp Tử không mở cửa ngay, mà khoanh tay ngồi trên giường.

Cô muốn xem thử Trì Húc kiên nhẫn được bao lâu.

Ngoài cửa, Trì Húc gõ vài phút, thấy bên trong không có phản ứng gì, anh quay lại phòng lấy điện thoại rồi trở lại.

Gọi điện cho Diệp Tử.

Chuông reo hai lần, bị cô tắt máy.

Anh lại gọi lại.

Lại bị tắt.

Lặp đi lặp lại năm sáu lần, cuối cùng Diệp Tử cũng bắt máy – nhưng không nói gì.

Trì Húc kéo dài giọng năn nỉ, giọng đầy làm nũng:

“Vợ ơi… anh sai rồi… tha lỗi cho anh đi… anh không dám chiến tranh lạnh với em nữa đâu…”

Bình Luận (0)
Comment