Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 332

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chị đừng nghĩ như vậy!” Lạc Ninh lập tức ngắt lời Hàn Phi.

“Nếu ngay cả chị cũng không muốn tự đấu tranh cho chính mình, thì đó mới thật sự là tuyệt vọng.”

Hàn Phi nhìn cô.

“Chị phải tranh thế nào đây? Chị muốn ly hôn, chị không muốn đứa bé này. Nhưng ba mẹ chị đều khuyên chị giữ con, còn bảo chị nên cho anh ta thêm một cơ hội.”

“Chị đã thử rồi. Nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện anh ta từng lén lút với người đàn bà kia, chị lại muốn phát điên. Chị không thể quên được vết thương họ gây ra cho mình… cũng không thể chấp nhận bản thân yếu đuối như thế này.”

Nhân viên mang đồ ăn lên, Hàn Phi tạm dừng lời tâm sự.

Chờ nhân viên rời đi, Lạc Ninh mới nhẹ giọng nói:

“Vậy thì bỏ đứa bé đi, rồi nộp đơn ly hôn. Chị thử nghĩ xem liệu có tìm được bằng chứng anh ta ngoại tình không.”

Cô thật sự không nỡ nhìn chị dâu đau khổ như vậy. Dù anh trai của Lục Thừa Uyên có ghét thì… cô cũng mặc.

Nhưng Hàn Phi chỉ mím môi, không nói tiếng nào.

Lạc Ninh nhướng mày:

“Sao vậy? Chị không muốn à? Đến chết chị còn không sợ, mà lại sợ kiện ly hôn?”

Môi Hàn Phi khẽ run.

Lạc Ninh nhìn cô ấy, khóe môi hơi cong, như cười mà không cười:

“Vậy chứng tỏ chị không thật sự muốn chết. Nếu có thời gian nghĩ linh tinh, chị theo em sang khoa Cấp cứu một buổi xem thử. Nhìn người đối mặt với tử vong thực sự sẽ biết họ phản ứng thế nào.”

Hàn Phi cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ:

“Xin lỗi… em chắc là khinh chị lắm đúng không? Ngay cả chị cũng thấy mình thật đáng thất vọng.”

Lạc Ninh khẽ thở dài, đáp:

“Tại sao chị phải chờ người khác xem trọng mình? Chị dâu… nói thẳng nhé, trong mắt em, chị vẫn may mắn hơn rất nhiều phụ nữ. Ít nhất chị không phải lo sau ly hôn không có chỗ để đi.”

“Nhiều phụ nữ sợ ly hôn vì họ không có thu nhập, sợ không có tiền, sợ không sống nổi. Nhưng chị hoàn toàn không có những vấn đề đó.”

Hàn Phi cắn chặt môi:

“Nhưng ba mẹ chị…”

“Chị Phi.” Lạc Ninh nhìn thẳng vào mắt Hàn Phi, cố ý đổi cách xưng hô.

“Giờ em nói chuyện với chị với tư cách một người bạn. Chị lớn tuổi hơn em, đã là người trưởng thành, chuyện của chị phải do chính chị quyết định, không phải do ba mẹ.”

“Là người lớn, chị cần có phán đoán của riêng mình. Lời người khác—dù là ba mẹ chị hay cả lời em—chỉ là ý kiến tham khảo.”

Hàn Phi khẽ chớp mắt, gắp một cái bánh nhỏ bỏ vào bát của Lạc Ninh.

“Chị hiểu rồi. Cảm ơn em. Em ăn đi, lát nữa chị theo em đến bệnh viện. Chị chỉ ngồi thôi, không làm phiền em đâu.”

Lạc Ninh mỉm cười:

“Không sao. Em tìm cho chị một chỗ ngồi. Cứ ở đó xem cũng được.”

Hai người không nói chuyện buồn nữa. Hàn Phi bảo Lạc Ninh kể chuyện vui ở chỗ làm.

Lạc Ninh vừa ăn vừa kể, Hàn Phi nghe mê mẩn, ánh mắt càng lúc càng kính phục cô.

Ăn sáng xong, Hàn Phi thật sự theo Lạc Ninh đến bệnh viện.

Cô đi cùng Lạc Ninh vào phòng thay đồ.

Lạc Ninh đưa cho cô một chiếc áo blouse trắng, bảo cô giả làm thực tập sinh đi theo mình.

Hàn Phi thấy thú vị nên lập tức thay luôn rồi theo Lạc Ninh đến khoa Cấp cứu.

Lạc Ninh giới thiệu cô với các đồng nghiệp.

Mọi người đều biết Hàn Phi là vợ của Lục Viễn Chinh, thiên kim nhà họ Hàn, nên ai cũng tò mò.

Nhưng điều khiến họ ngỡ ngàng hơn chính là việc Lục Thừa Uyên là nhị thiếu gia nhà họ Lục—mà điều đó đồng nghĩa Lạc Ninh chính là nhị thiếu phu nhân.

Lúc khoa Cấp cứu còn chưa bận, mấy cô gái vây quanh Lạc Ninh hỏi lia lịa.

Còn trách cô giấu chuyện kết hôn vất vả như vậy.

Lạc Ninh liền nhờ Diệp Tử đặt cà phê mời cả khoa, còn nói hôm khác sẽ nhờ chồng đãi mọi người một bữa.

Lúc này bọn họ mới chịu bỏ qua.

Hàn Phi ngồi một bên, mỉm cười nhìn Lạc Ninh đùa vui với đồng nghiệp, trong lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ rõ rệt.

Cô thật sự ghen tỵ—ghen tỵ với sự tự do của Lạc Ninh.

Cùng là phụ nữ, cùng là cháu dâu nhà họ Lục…

 

Nhưng số phận lại khác biệt đến thế.

Lạc Ninh có chồng yêu chiều là Lục Thừa Uyên, có ông bà nội chồng cưng quý.

Lại được làm công việc mình yêu thích.

Đồng nghiệp của cô, khi biết thân phận thật của cô, chẳng ai xa cách, chẳng ai nghĩ cô không xứng với chồng, cũng không nịnh nọt, không dè chừng—vẫn hồn nhiên, thân thiện, chân thành chúc phúc cô.

Hàn Phi thầm cười chua xót.

Không một người bạn tiểu thư nhà giàu nào của cô được như vậy. Ai nấy đều đeo mặt nạ, chơi với nhau vì lợi ích là chính.

Khoảnh khắc ấy, Hàn Phi bỗng hiểu ra.

Đó là luật hấp dẫn.

Bản thân ra sao sẽ thu hút người như vậy.

Cô thu hút Lục Viễn Chinh – kẻ đầy toan tính, coi trọng lợi ích, giả dối…

Là bởi chính cô cũng chưa từng sống thật với lòng mình.

Nếu muốn gặp một người đàn ông thật lòng yêu mình…

Thì trước tiên, chính cô phải là người chân thành.

Đúng lúc đó Lạc Ninh quay đầu lại, thấy Hàn Phi mỉm cười đầy ý vị.

Ánh mắt họ chạm nhau, Hàn Phi khẽ gật đầu, mấp máy môi nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Lạc Ninh hiểu ngay—chị dâu đã thông suốt rồi.

Cô vừa định đi tới thì đội cấp cứu đẩy một bệnh nhân bị thương nặng xông vào.

Cùng chạy vào là Tề Gia Hằng.

Anh vừa chạy vừa gọi lớn:

“Vừa xảy ra tai nạn liên hoàn nghiêm trọng! Mọi người chuẩn bị ngay, phía sau còn rất nhiều ca nữa!”

Hàn Phi bị thu hút bởi dáng vẻ cao lớn và điển trai của Tề Gia Hằng.

Khoác áo blouse trắng, lúc này Tề Gia Hằng trông chẳng khác nào một thiên sứ bước ra từ ánh sáng.

Mặt Hàn Phi hơi đỏ lên. Cô vội cúi đầu, không dám nhìn thêm.

Liên tục có bệnh nhân bị thương được đưa vào, tiếng khóc, tiếng rên xen lẫn, khiến khoa Cấp cứu trở nên náo nhiệt hỗn loạn trong chốc lát.

Ai nấy đều bận rộn, chỉ có Hàn Phi đứng ngơ ngác, không biết phải làm gì.

Cô nhìn những cơ thể đầy máu được đẩy vụt qua trước mặt mình, từng vệt máu đỏ tươi nhỏ dọc mặt đất, đập vào đôi mắt cô.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô đối diện gần như vậy với một cảnh tượng kinh hoàng như thế.

Cô không biết sắc mặt mình đã trắng bệch từ bao giờ, tay chân bắt đầu lạnh toát.

Đúng lúc ấy, Lạc Ninh tuyên bố:

 

Người phụ nữ chạy cùng xe cấp cứu bật khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nghẹn giọng gào lên:

“Anh nói sẽ đưa em đi vòng quanh thế giới cơ mà! Sao lại bỏ em mà đi chứ? Sáng nay ra khỏi nhà, anh còn bảo tối cùng nhau ăn lẩu mà… sao anh có thể nói đi là đi như vậy…”

Hàn Phi cảm giác toàn thân cứng đờ, như đóng băng.

Có người… vừa chết ngay trước mắt cô.

Đây chính là cái chết.

Cái chết bất ngờ, không hề có báo trước.

Tề Gia Hằng nhận ra sắc mặt của Hàn Phi không ổn, liền sải bước lại gần, giọng trầm ấm:

“Cô không sao chứ? Cô thuộc khoa nào? Có cần hỗ trợ gì không?”

Anh chưa từng gặp Hàn Phi, thấy cô mặc áo blouse đứng đó thì tưởng là bác sĩ phòng khác.

Hàn Phi quay đầu nhìn anh, vừa hé môi định nói… nước mắt đã trào ra.

Lạc Ninh vội chạy đến bên cạnh, giải thích với Tề Gia Hằng:

“Bác sĩ Tề, đây là chị dâu toii. Chị sang tham quan thôi.”

Tề Gia Hằng hơi sững lại, rồi quay sang dặn Lạc Ninh:

“Hình như cô ấy khó chịu đấy. Cô đưa cô ấy đi kiểm tra một chút. Tôi phải quay lại làm tiếp.”

Bình Luận (0)
Comment