Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 333

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được.” Lạc Ninh đáp, bước tới nắm lấy tay Hàn Phi.

Cô áy náy nói:

“Xin lỗi chị dâu, em không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy… chắc là làm chị sợ rồi?”

“Hay là chị về trước đi, lát nữa sẽ còn rất nhiều ca cấp cứu nữa được đưa vào.”

Nhưng Hàn Phi lắc đầu:

“Chị không sao. Em đừng lo cho chị, cứ lo việc của mình đi. Chị muốn ở lại đây.”

Lạc Ninh thấy chị kiên quyết ở lại, đành gật đầu:

“Vậy được, em đi làm tiếp đây. Chị mà thấy không khỏe thì gọi em, hoặc tìm Diệp Tử cũng được nhé.”

Hàn Phi gật đầu thật mạnh:

“Ừ, yên tâm đi, chị biết tự lo mà.”

Lạc Ninh chững lại một giây rồi nhanh chóng quay trở lại guồng công việc cấp cứu.

Hàn Phi cũng chẳng ngồi không. Lúc thì cô quan sát Lạc Ninh, lúc thì dõi theo Tề Gia Hằng.

Giờ đây, danh sách những người cô thật lòng khâm phục lại có thêm một cái tên – Tề Gia Hằng, người đàn ông rực rỡ như phát sáng ấy.

Trong mắt Hàn Phi lúc này, Lạc Ninh và Tề Gia Hằng như hai thiên sứ được trời phái xuống, đang giành giật sự sống cho con người.

Một công việc vô cùng cao cả.

Hàn Phi thầm thấy xấu hổ cho bản thân và cả những người xung quanh mình—tất cả đều quá ích kỷ. Họ nên học tập Lạc Ninh và Tề Gia Hằng.

Không phải vô lý mà người ta gọi nhân viên y tế là thiên thần áo trắng.

Cô đếm kỹ, có sáu ca được đưa vào, ngoài bệnh nhân đầu tiên không qua khỏi, những người còn lại đều được cứu sống.

Tức là hôm nay họ đã cứu được năm sinh mạng.

Lần đầu tiên trong đời, Hàn Phi hiểu ra, giá trị của một con người không nằm ở việc nhận được gì, mà là cống hiến được gì.

Mãi đến trưa, khi đồng nghiệp ca kế tiếp đến thay, Lạc Ninh mới có thời gian nghỉ ngơi.

Lúc này cô mới sực nhớ đến Hàn Phi.

Vội vã chạy về văn phòng, cô bất ngờ thấy Hàn Phi đang phát đồ ăn trưa cho y tá, bác sĩ.

Lạc Ninh thoáng ngạc nhiên.

Hàn Phi thấy cô, liền vẫy tay cười:

“Chị thấy mọi người bận quá, chắc không ai có thời gian ra ngoài ăn. Chị gọi đặt cơm từ một nhà hàng chị hay ăn, đồ ăn ở đó ngon lắm, mọi người thử xem.”

Diệp Tử và Tề Gia Hằng cũng vừa đi tới, cả hai đều sửng sốt.

Hàn Phi lại vẫy tay gọi:

“Bác sĩ Diệp, bác sĩ Tề, lại đây ăn cơm đi!”

Cô đã hỏi thăm được thân phận của Tề Gia Hằng – thì ra là trưởng khoa Cấp cứu. Trẻ tuổi tài cao, quả không uổng khí chất ấy!

Lạc Ninh mỉm cười, là người đầu tiên đưa tay ra nhận hộp cơm chị dâu đưa:

“Vậy em không khách sáo đâu nha.”

Rồi cô quay đầu nói với mọi người:

“Chị dâu thấy bọn em vất vả nên mời cả phòng ăn cơm trưa đấy.”

Diệp Tử: “Vậy em cũng không khách khí. Cảm ơn chị dâu nhé!”

Tề Gia Hằng đón lấy hộp cơm từ tay Hàn Phi, thoáng lúng túng không biết nên gọi thế nào.

Hàn Phi chủ động lên tiếng:

“Tôi là Hàn Phi. Mọi người cứ gọi tôi là Hàn Phi là được, đừng gọi chị dâu nữa… tôi sắp ly hôn với Lục Viễn Chinh rồi.”

Tề Gia Hằng khẽ cau mày nhìn cô ấy—lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ thẳng thắn thế này.

Anh cũng từng nghe ít nhiều mấy chuyện về Lục Viễn Chinh – cháu đích tôn nhà họ Lục, ngoại tình với đào kép Lê Oanh trong đoàn kịch.

Chuyện đó từng là đề tài bàn tán trong bệnh viện.

Không ngờ hôm nay lại được gặp “người trong cuộc”.

Tề Gia Hằng nhìn mặt Hàn Phi cũng không đoán ra được cô còn tình cảm với chồng hay không.

Nhưng nhìn cách cô dứt khoát nói sẽ ly hôn, có vẻ như cô đã nghĩ thông rồi.

Anh lễ phép đáp lại:

“Cảm ơn cô Hàn, vậy tôi xin nhận nhé.”

Anh thực sự đói rồi. Lúc nãy còn đang định xuống căn tin ăn tạm cho qua bữa.

Vì khoa Cấp cứu không tiện ăn cơm, Tề Gia Hằng liền tập hợp mọi người sang phòng họp.

Thế là cả nhóm kéo nhau qua đó.

Hàn Phi rất chu đáo. Không chỉ đặt cơm mà còn gọi cả cà phê, trà sữa, nước hoa quả, thậm chí có cả trái cây tráng miệng.

 

Toàn món ngon, ai nấy đều ăn rất vui vẻ, liên tục cảm ơn cô.

Được nhiều người ghi nhận và cảm kích như vậy, Hàn Phi cũng rất vui.

Cô cứ nghĩ sẽ có người hỏi chuyện giữa mình với Lục Viễn Chinh, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý, nhưng… không một ai nhắc đến.

Ăn xong, mọi người dần dần giải tán đi nghỉ trưa.

Hàn Phi cũng đứng dậy chào Lạc Ninh:

“Làm phiền mọi người cả buổi sáng rồi, chị cũng nên về thôi. Hôm nay chị học được rất nhiều điều. Mọi người đã giúp chị hiểu ý nghĩa thật sự của việc được sống.”

“Lạc Ninh… cảm ơn em. Chị biết mình nên làm gì rồi.”

Cô sẽ khởi kiện ly hôn.

Cho dù phải cắt đứt với người thân, cô  cũng nhất quyết ly hôn.

Về phần đứa bé, cô đã quyết định giữ lại và tự mình nuôi dưỡng.

Tuy nhiên, cô không nói điều đó với Lạc Ninh vì Diệp Tử và Tề Gia Hằng vẫn còn ở đó, không tiện nhắc đến.

Cô định sau khi hoàn tất thủ tục kiện, sẽ nói cho Lạc Ninh biết.

Lạc Ninh và Diệp Tử cùng tiễn cô ra tận cửa.

Tề Gia Hằng thì chủ động ở lại dọn dẹp phòng họp.

Lúc sắp bước ra, Hàn Phi bất ngờ quay lại, nói với Tề Gia Hằng:

“Bác sĩ Tề, tôi quên nói—anh lúc làm việc tập trung trông rất đẹp trai và cuốn hút.”

Mặt Tề Gia Hằng đỏ ửng, cười ngại ngùng.

Hàn Phi không ngờ vị bác sĩ này lại “mặt mỏng” như vậy, được khen một câu mà đã đỏ mặt.

Cô vừa đi vừa hỏi Lạc Ninh:

“Bác sĩ Tề có bạn gái chưa? Trông thế chắc có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?”

 

“Bác sĩ Tề độc thân. Còn có người theo đuổi hay không thì em không rõ, anh ấy chưa bao giờ nhắc đến.”

Diệp Tử chen vào:

“Chắc chắn là có người thích rồi. Bệnh viện mình nhiều người độc thân mà, chỉ là đa số toàn dám nghĩ mà không dám làm thôi.”

“Dù sao thì bác sĩ Tề cũng là người được mời từ nước ngoài về, quá xuất sắc nên dễ khiến người ta cảm thấy e dè.”

Hàn Phi tiếc nuối nói:

“Thật là đáng tiếc… không biết cô gái nào mới có thể ‘thu phục’ được bác sĩ Tề đây.”

Lạc Ninh và Diệp Tử tiễn Hàn Phi ra xe, đợi cô ấy lái xe rời đi rồi mới thong thả quay về bệnh viện.

Diệp Tử hỏi:

“Hàn Phi thật sự định ly hôn sao?”

Lạc Ninh kể sơ lại chuyện Hàn Phi mang thai, rồi nói thêm:

“Trong lòng chị ấy có nỗi khổ. Chị ấy nghĩ anh cả đối tốt với mình bây giờ là vì đã mất đi mẹ ruột làm chỗ dựa, nên muốn bấu víu vào nhà họ Hàn như một chỗ dựa mới, chứ không phải vì còn yêu chị ấy.”

“Còn gia đình chị ấy, ngoài miệng thì bảo thương yêu, nhưng chẳng ai thực sự quan tâm đến điều chị ấy muốn. Họ chỉ coi chị là một quân cờ để sử dụng, hết lần này tới lần khác khiến chị thất vọng.”

Diệp Tử mím môi, nói khẽ:

“Mình hiểu được cảm giác đó. Nếu ba mẹ bắt mình lấy một người mình không thích, lại không cho ly hôn, chắc mình cũng phát điên mất. Chị ấy chịu được đến giờ đã là quá giỏi rồi.”

Lạc Ninh khẽ thở dài:

“Ừ. Có lúc mình cũng tự hỏi… nếu chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài, mình sẽ cảm thấy thế nào? Bị chồng phản bội, lại thêm cả người thân cũng quay lưng… chị ấy chắc phải tuyệt vọng lắm.”

Diệp Tử cũng thở dài theo:

“Số phận đúng là biết trêu người. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại sống một cuộc đời tồi tệ như thế. Nếu là mình, thà làm người bình thường còn hơn.”

“Chỉ cần cưới được người yêu thương mình thật lòng, cơm rau dưa cũng thấy vui vẻ, tự do tự tại.”

Lạc Ninh:

“Hy vọng chị ấy sớm thoát khỏi khổ ải…”

Khi nói câu đó, Lạc Ninh không hề nghĩ tới—lời nói của cô sẽ thành sự thật rất nhanh.

Chỉ là lúc Hàn Phi thoát khỏi khổ ải… lại là khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa mất mạng.

Hôm ấy, rời khỏi Bệnh viện tổng viện Đức Khang, Hàn Phi lái xe tới studio của mình.

Cô ở đó cho đến tận 10 giờ tối.

Mẹ cô – Từ Đông Nguyệt gọi liên tục sáu, bảy cuộc điện thoại giục cô về.

Lúc ấy, cô mới chịu dọn đồ rồi rời khỏi studio.

Bình Luận (0)
Comment