Lê Oanh nhếch môi cười nhạt, “Không phải quá hiểu, nhưng tôi nghĩ mình hiểu anh hơn Hàn Phi.”
Lục Viễn Chinh nhướng mày: “Nếu cô hiểu tôi, vậy sao còn dây dưa không dứt, khiến mọi chuyện thành ra thế này?”
Khóe môi Lê Oanh khẽ cong lên, nụ cười đầy tự giễu.
“Đúng vậy, tôi tự chuốc lấy. Biết rõ anh sẽ không quay đầu lại, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, muốn thử cố gắng thêm một lần. Biết đâu anh còn chút lương tâm, biết đâu… anh từng yêu tôi một chút.”
“Nhưng giờ tôi biết mình đã sai, anh hoàn toàn không có lương tâm, anh chưa từng yêu tôi dù chỉ một chút.”
Lục Viễn Chinh bật cười nhẹ, không phủ nhận cũng chẳng tán thành.
“Cô nói đúng, tôi quả thực chưa từng yêu cô dù chỉ một chút. Nói khó nghe thì, trong mắt tôi, cô chẳng khác gì những người phụ nữ trong mấy chỗ giải trí cả.”
Sắc mặt Lê Oanh tái nhợt: “Lục Viễn Chinh, anh đừng quá đáng!”
Lục Viễn Chinh cũng sa sầm mặt, thân người nghiêng tới trước, giọng trầm thấp đầy giận dữ.
“Cô không biết mình đã làm gì đâu. Cô nói tôi hủy hoại cuộc đời cô, nhưng cô chẳng phải cũng hủy hoại cuộc đời và hạnh phúc của tôi sao? Nếu không phải vì cô đang bị giam, tôi thật sự muốn tự tay b*p ch*t cô!”
“Tôi nói cho cô biết, Lê Oanh, tôi hận cô đến tận xương tủy. Cô là người phụ nữ ngu ngốc nhất trên đời này. Sai lầm lớn nhất đời tôi chính là từng dính líu tới cô. Đó là lý do tôi không muốn đến gặp cô.”
Lê Oanh kinh ngạc há miệng, hoàn toàn không thể tin được những lời mình vừa nghe.
Môi cô run rẩy, nước mắt lấp lánh trong mắt, cơn giận dữ trào dâng trong lòng.
“Tôi đúng là mù mới đi yêu một người đàn ông như anh. Dù nuôi một con chó cũng còn có tình cảm!”
“Tôi đâu có định đuổi cô ra khỏi Bắc Lĩnh? Lê Oanh, cô nên tự xem lại mình, đừng đổ hết lỗi lên đầu tôi. Nếu cô chịu buông bỏ, mỗi người sống yên ổn, thì chúng ta đâu đến mức này.”
“Đến nước này rồi, tôi khuyên cô nên hợp tác với cảnh sát, thành khẩn nhận tội. Đừng tưởng không hợp tác thì cảnh sát bó tay với cô.”
“Đừng tự chuốc khổ vào thân, Lê Oanh, hãy tự lo cho mình đi!”
Nói xong, Lục Viễn Chinh đột ngột đứng dậy, lườm Lê Oanh một cái đầy chán ghét rồi quay lưng bỏ đi, không hề quay đầu lại.
Lê Oanh ngồi phía sau tấm kính, nhìn bóng lưng Lục Viễn Chinh khuất dần nơi cửa, nước mắt hối hận không ngừng rơi xuống.
Cô thực sự không nên ôm hy vọng với một người đàn ông máu lạnh như Lục Viễn Chinh, cuối cùng chỉ chuốc lấy bi kịch cho chính mình.
Cô còn hối hận vì đã trả thù nhầm người. Đáng lẽ cô không nên đâm Hàn Phi, mà phải đâm chết Lục Viễn Chinh mới đúng!
Rời khỏi trại tạm giam, Lục Viễn Chinh lên xe, lập tức ra lệnh cho Đào Thước: “Về bệnh viện.”
Hàn Phi vẫn còn hôn mê, sau này rất có thể sẽ bị liệt. Ông nội thì đã đình chỉ chức vụ của anh ta. Tất cả những điều này đều do Lê Oanh gây ra.
Vì vậy, trong lòng Lục Viễn Chinh thật sự hận Lê Oanh đến tận xương.
Giờ anh ta cần nghiêm túc nghĩ xem bước tiếp theo nên đi thế nào, phải tính toán cho tương lai của mình.
Nếu Hàn Phi thực sự bị liệt, anh ta có nên tiếp tục sống chung với cô ấy không?
Hay là ly hôn, vứt bỏ tất cả?
Nhưng nếu thật sự ly hôn với Hàn Phi, tin tức lan ra, người ngoài sẽ nói gì?
Chắc chắn sẽ chửi rủa anh ta.
Không ly hôn, mà phải sống với một người phụ nữ bị liệt, thì chẳng khác nào sống không bằng chết.
Suốt quãng đường, Lục Viễn Chinh cứ suy nghĩ miên man, vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Nhưng khi về tới bệnh viện, anh ta nhận được tin — Hàn Phi đã tỉnh lại.
Vợ chồng Hàn Lăng Phong nhận được điện thoại từ con trai, cũng lập tức tới bệnh viện.
Giáo sư William đang khám lại cho Hàn Phi trong phòng bệnh, Tề Gia Hằng và Lạc Ninh đứng bên cạnh chờ đợi.
Lục Viễn Chinh cùng ba người nhà họ Hàn đứng đợi bên ngoài khoảng mười phút, Lạc Ninh bước ra.
Cô đút hai tay vào túi áo blouse, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ: “Cô ấy đã tỉnh, nhưng tình hình vẫn chưa khả quan lắm.”
“Không khả quan là sao?” Từ Đông Nguyệt không kìm được lên tiếng.
Hàn Lăng Phong lập tức quát nhẹ: “Đừng xen vào, nghe bác sĩ Lạc nói.”
Lạc Ninh tiếp tục: “Do chị dâu bị tổn thương nội tạng nghiêm trọng, nên cần thời gian phục hồi. Dù cô ấy đã tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn chưa rõ ràng. Chúng tôi nói chuyện với chị ấy, nhưng chị ấy không có phản ứng, nên chưa thể coi là hoàn toàn tỉnh táo.”
“Nhưng tin tốt là các chỉ số cơ thể của chị dâu hiện tại khá ổn định, không có dấu hiệu xấu thêm. Chỉ cần cho chị ấy thêm thời gian, sẽ từ từ hồi phục. Còn hồi phục bao lâu thì tùy thể trạng từng người.”
“Thời gian tới vẫn cần nằm viện theo dõi, đề phòng nhiễm trùng và biến chứng.”
Từ Đông Nguyệt lo lắng: “Vậy bọn tôi có thể vào thăm con bé không?”
Lạc Ninh lắc đầu: “Xin lỗi, hiện tại chưa thể vào. Mọi người cứ đứng ngoài nhìn thôi.”
Từ Đông Nguyệt lập tức bịt miệng khóc.
Hàn Lăng Phong gắt nhẹ: “Đừng khóc lóc nữa, đây là bệnh viện.”
Hàn Thiếu Sách cũng nói: “Đúng đó mẹ, đây là khu chăm sóc đặc biệt, mẹ giữ yên lặng đi.”
Từ Đông Nguyệt chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Lạc Ninh liếc nhìn Lục Viễn Chinh một cái, sau đó xoay người quay lại phòng bệnh.
Cô đi tới bên Tề Gia Hằng, hạ giọng hỏi: “Trưởng khoa Tề, hôm qua anh nói những lời đó với anh cả là vì sao?”
Tề Gia Hằng ngẩng đầu nhìn qua tấm kính, thấy Lục Viễn Chinh đang đứng ngoài.
Anh đáp: “Xin lỗi, tôi đã lỡ lời.”
Lạc Ninh: “Tôi không có ý trách anh, tôi chỉ muốn biết lý do. Anh chắc chắn phải có lý do mới nói vậy.”
Tề Gia Hằng nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ là thấy chướng mắt. Vợ tốt như vậy mà không biết trân trọng, anh ta thật sự không xứng đáng…”
Thấy Lạc Ninh đang nhìn mình, Tề Gia Hằng lập tức ngừng lại.
Lạc Ninh khẽ mím môi cười: “Anh nói đúng, tôi cũng cảm thấy anh ấy không xứng.”
Tề Gia Hằng thở phào nhẹ nhõm: “Hôm qua tôi cũng đã suy nghĩ lại, tôi không nên quá xúc động. Dù sao anh ta cũng là cháu của Chủ tịch.”
Lạc Ninh: “Thật ra cũng không sao, những gì anh nói đều là sự thật. Nhìn vào tình trạng hiện tại của chị dâu, khả năng bị liệt là rất cao.”
Tề Gia Hằng nhìn sang Hàn Phi – cô vừa mới mở mắt được một lúc đã lại nhắm nghiền. Chỉ sau hai ngày, cằm cô đã gầy đi thấy rõ.
Đôi môi trắng bệch như tờ giấy, khiến người ta xót xa.
Lạc Ninh âm thầm quan sát sắc mặt của Tề Gia Hằng, rồi theo ánh nhìn của anh dõi sang Hàn Phi, lông mày không khỏi khẽ nhíu lại.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, nhưng cô cảm thấy ánh mắt Tề Gia Hằng nhìn Hàn Phi có gì đó không đúng.
Nhớ lại việc anh ấy luôn nhất quyết đòi đích thân túc trực chăm sóc Hàn Phi, lòng Lạc Ninh nặng trĩu.
Nhưng cô cũng sợ mình suy diễn quá mức, hiểu lầm Tề Gia Hằng.
Dù sao Hàn Phi cũng đã có chồng, mà chồng cô ấy – Lục Viễn Chinh – hiện giờ vẫn đang đứng ngoài phòng bệnh nhìn vào.
Vì Hàn Phi chỉ mới tỉnh lại được một lúc rồi lại ngủ tiếp, nên Lạc Ninh đề nghị người nhà họ Hàn về nghỉ ngơi.
Cô cũng yêu cầu Lục Viễn Chinh rời đi.
Tối hôm đó, vẫn là Tề Gia Hằng ở lại trực đêm.
Lạc Ninh không nói gì thêm, đến giờ tan ca liền quay về khoa Cấp cứu để bàn giao rồi về nhà.
Tề Gia Hằng một mình đến căng tin bệnh viện, mua một phần cơm bò, rồi bưng ra ngồi ở một góc.
Vừa ăn, anh vừa gọi video cho mẹ – Thẩm Thanh Vận.
Thẩm Thanh Vận nhanh chóng bắt máy, vui vẻ gọi: “Con trai, con đang ở đâu đấy? Vẫn ở bệnh viện à?”
Tề Gia Hằng gượng cười: “Vâng, con vẫn ở bệnh viện. Mấy ngày nay phải tăng ca, có một bệnh nhân nặng cần theo dõi sát.”
Thẩm Thanh Vận cau mày khó chịu: “Bệnh viện các con hết bác sĩ rồi sao? Sao lúc nào cũng bắt nạt con vậy?”
Tề Gia Hằng: “Không phải đâu mẹ, là con chủ động xin ở lại mà. Bệnh nhân này bị thương rất nặng, con không yên tâm.”
Thẩm Thanh Vận nhướng mày: “Là… một cô gái phải không?”