Tề Gia Hằng trầm mặc.
Thẩm Thanh Vận biết mình đoán đúng, liền cười nói:
“Hiếm khi thấy con có tình cảm với ai…”
“Mẹ.” Tề Gia Hằng cắt ngang lời mẹ, “Cô ấy đã kết hôn rồi.”
Thẩm Thanh Vận hít sâu một hơi, im lặng vài giây rồi lên tiếng:
“Con à, mình không thể làm chuyện trái đạo đức.”
Tâm trạng Tề Gia Hằng càng thêm nặng nề.
“Mẹ, chồng cô ấy bên ngoài có người khác. Hôn nhân của họ chỉ là liên hôn gia tộc. Sáng hôm đó cô ấy vừa nói muốn ly hôn, thì tối đã bị nhân tình của chồng lái xe đâm.”
“Cô ấy bị thương rất nặng, tổn thương nội tạng, tổn thương cột sống, trên bàn mổ hai lần ngừng tim. Còn cái người gọi là chồng ấy, con không nhìn ra nổi chút đau lòng nào.”
Thẩm Thanh Vận không ngờ sự việc lại phức tạp đến thế.
“Nếu đúng như con nói, thì cô ấy thật đáng thương. Nhưng con chắc là mình không phải đang thương hại người ta chứ? Con là đứa có lòng trắc ẩn, ghét nhìn thấy sự bất công.”
Tề Gia Hằng ăn chẳng thấy ngon, đặt đũa xuống:
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, con chỉ mong cô ấy sớm hồi phục.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Vận chuyển chủ đề:
“Nói chuyện vui vẻ đi. Chuyện của ba con cũng gần xong rồi, tháng sau tụi mẹ có thể về nước ở với con, tiện thể dẫn con đi gặp bà con họ hàng nhà mình.”
“Dạ, chờ ba mẹ về rồi tính tiếp.” – Tề Gia Hằng đáp khẽ.
Thẩm Thanh Vận thấy con không hứng trò chuyện, bèn nói:
“Thôi, con ăn uống cho tốt, nhớ giữ sức khỏe.”
Tề Gia Hằng:
“Vâng, mẹ, con cúp máy nhé.”
Thẩm Thanh Vận:
“Ừ, cúp đi.”
Bà rất hiểu con trai mình. Tề Gia Hằng không phải kiểu người vô nguyên tắc.
Bà không lo con mình sẽ chen chân vào hôn nhân người khác, vì nguyên tắc sống của nó không cho phép.
Hơn nữa, bà cũng cho rằng hiện tại con mình chỉ là có chút cảm tình với Hàn Phi thôi.
Cảm tình ấy phần lớn đến từ sự cảm thông cho hoàn cảnh đáng thương của cô.
Tất nhiên, nếu sau này Hàn Phi hồi phục và thuận lợi ly hôn, nếu Tề Gia Hằng muốn theo đuổi, bà cũng sẽ không phản đối.
Sống ở nước ngoài nhiều năm, Thẩm Thanh Vận có tư tưởng khá cởi mở.
Chỉ cần không vi phạm đạo đức, bà đều có thể chấp nhận.
Huống hồ, hiếm khi thấy con trai động lòng – điều đó cho thấy nó là người đàn ông bình thường, là chuyện đáng vui mừng.
Vì vậy, trong lòng bà âm thầm cầu nguyện cho Hàn Phi sớm bình phục.
…
Sau khi cúp máy, Tề Gia Hằng cố gắng ăn hết bát cơm, uống thêm nửa bát canh, rồi đứng dậy quay lại khoa cấp cứu.
Không bao lâu sau, xe cấp cứu đưa đến một bệnh nhân mới – một cô gái hai lăm tuổi, uống thuốc ngủ tự sát.
Mẹ cô nói họ là gia đình đơn thân, con gái vì thất tình nên nghĩ quẩn.
Đối diện với dạng bệnh nhân này, Tề Gia Hằng vừa giận vừa bất lực.
Anh vội vàng tiến hành rửa dạ dày, cuối cùng cũng cứu được cô gái.
Xong xuôi thì đã là nửa đêm.
Tề Gia Hằng bất giác nhớ đến Hàn Phi, không biết tình hình cô thế nào, bèn đi đến khu hồi sức tích cực xem thử.
Nghe xong, Tề Gia Hằng vào phòng bệnh một mình để thăm cô.
Anh nhìn thoáng qua gương mặt cô, rồi cúi xuống kiểm tra dữ liệu trên máy theo dõi – không có biến động lớn.
Đây là tín hiệu tốt, chứng tỏ Hàn Phi đang hồi phục.
Anh vừa chống người đứng dậy thì đột nhiên phát hiện ngón tay Hàn Phi khẽ động, lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Hàn Phi từ từ mở mắt, đôi mắt đảo qua phía anh đang đứng.
Cô nhìn một lúc, rồi chớp mắt.
Tề Gia Hằng mừng rỡ, cúi xuống nhẹ giọng gọi:
“Cô Hàn, cô còn nhớ tôi không? Nếu nhớ, cô chớp mắt một cái.”
Hàn Phi thật sự chớp mắt.
Ngực Tề Gia Hằng như nghẹn lại, anh khẽ thì thầm:
“Cô bị người ta đâm xe, thương tích rất nặng. Tôi, sư phụ tôi và bác sĩ Lạc đã cùng phẫu thuật cho cô. Bây giờ cô đang ở khu hồi sức tích cực của bệnh viện chúng ta.”
Anh dừng lại, nhìn Hàn Phi.
Một lúc sau, Hàn Phi chầm chậm giơ tay định tháo mặt nạ dưỡng khí.
Tề Gia Hằng vội giúp cô tháo ra.
Hàn Phi khó nhọc mở miệng, thốt lên hai chữ:
“Cảm ơn…”
Tề Gia Hằng:
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Không cần khách sáo. Cô tỉnh lại là tốt rồi. Nội tạng và cột sống của cô đều bị tổn thương, hiện tại cơ thể cô có thể nói là kiệt quệ, nên không được cử động lung tung, phải từ từ hồi phục.”
Hàn Phi khẽ đáp:
“Ừm.”
Tề Gia Hằng nói tiếp:
“Anh trai cô và chồng cô mấy ngày qua vẫn ở bệnh viện trông cô. Ba mẹ cô cũng đến chiều nay. Chiều nay cô có tỉnh vài phút, nhưng ở đây không cho người nhà vào nên tôi bảo họ về rồi.”
“Cô cần tôi gọi họ tới không? Bây giờ là mười hai giờ đêm, chắc họ đang ngủ rồi.”
Hàn Phi lắc đầu, ý bảo không cần.
Tề Gia Hằng:
“Được, vậy cô nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi sẽ thông báo để họ đến thăm.”
Hàn Phi tưởng anh sắp rời đi, vội nói:
“Lê… Oanh…”
Tề Gia Hằng nghe cái tên đó liền hiểu ý cô.
Anh kiên nhẫn giải thích:
“Yên tâm đi, Lê Oanh đã bị bắt rồi.”
Nghe vậy, Hàn Phi mới nhẹ nhõm.
Tề Gia Hằng ở lại bên cô nửa tiếng, đợi cô ngủ thiếp đi mới rời khỏi phòng.
Tâm trạng nặng nề mấy hôm nay cũng dịu đi không ít.
…
Sáng hôm sau, anh tranh thủ đến thăm Hàn Phi trước giờ đi buồng.
Nghe tiếng anh trò chuyện với bác sĩ trực, Hàn Phi mở mắt, mỉm cười với anh.
Tề Gia Hằng cũng đáp lại bằng một nụ cười, cẩn thận kiểm tra cho cô, xác nhận không có vấn đề gì rồi động viên:
“Cô hồi phục rất tốt, cố gắng thêm vài ngày nữa là có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi. Nếu cảm thấy đau thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho dùng thuốc giảm đau. Nhưng loại thuốc này không thể dùng nhiều, dễ gây lệ thuộc.”
Hàn Phi khẽ gật đầu:
“Tôi chịu được.”
Tề Gia Hằng biết bây giờ Hàn Phi chắc chắn đang rất khó chịu, nhưng ý chí của cô lại mạnh mẽ hơn anh tưởng rất nhiều.
Trong lòng anh nhói lên một chút.
Hàn Phi càng tỏ ra kiên cường, lại càng khiến anh cảm thấy xót xa.
Cuối cùng, anh vẫn lén dặn bác sĩ trực ca tăng thêm liều truyền giảm đau cho Hàn Phi.
…
Lạc Ninh nhận được tin nhắn của Tề Gia Hằng lúc đang chuẩn bị ra ngoài.
Tin nhắn chỉ có bốn chữ: “Cô Hàn tỉnh rồi.”
Cô vui mừng khôn xiết, đến bệnh viện liền lập tức ghé khu hồi sức thăm Hàn Phi trước.
Vừa thấy Lạc Ninh, nước mắt Hàn Phi lập tức trào ra, lặng lẽ lăn xuống khóe mắt – bao nhiêu tủi thân đều dồn cả vào giây phút ấy.
Lạc Ninh cúi người xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, dịu giọng an ủi:
“Đừng khóc, dữ thần hóa lành rồi. Lê Oanh đã bị bắt rồi, là đồng nghiệp cũ của chồng em đi bắt cô ta.”
Hàn Phi cất giọng yếu ớt:
“Cô ta… tại sao?”
Lạc Ninh hỏi lại:
“Chị hỏi vì sao cô ta đâm chị à?”
Hàn Phi gật đầu.
Lạc Ninh do dự một chút, nhưng vẫn quyết định nói thật.
“Cô ta nói vì anh cả muốn đuổi cô ta rời khỏi Bắc Lĩnh, nên mới giận cá chém thớt lên chị.”
Hàn Phi nhíu mày.
Cô thật không ngờ Lục Viễn Chinh lại làm chuyện như vậy.
Lạc Ninh nói tiếp:
“Anh ấy nói làm vậy là vì chị.”
Gương mặt Hàn Phi hiện rõ sự mỉa mai.
Cô không đời nào nhận cái ‘ân tình’ này.
Rõ ràng là do anh ta làm, khiến cô chịu đau đớn thế này, giờ còn muốn đổ hết lên đầu cô, biến cô thành lý do cho mọi chuyện.
Sau lần bước chân tới quỷ môn quan, Hàn Phi đã hoàn toàn nguội lòng.
Cô thầm hạ quyết tâm – phải ly hôn.
…
Khi Lạc Ninh rời khỏi phòng bệnh, ba người nhà họ Hàn và Lục Viễn Chinh cũng vừa tới.
Họ nhận được cuộc gọi từ Tề Gia Hằng, liền vội vã đến bệnh viện.
Mọi người chỉ có thể đứng ngoài kính vẫy tay chào Hàn Phi.