Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 344

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì Tề Gia Hằng không có mặt nên Lạc Ninh thay anh giới thiệu tình trạng của Hàn Phi.

Nghe con gái đã qua cơn nguy kịch, mấy hôm nữa có thể chuyển sang phòng bệnh thường, Từ Đông Nguyệt mừng đến phát khóc.

Bà ngẩng đầu chắp tay lẩm bẩm: “Cảm ơn trời đất.”

Do không thể vào phòng bệnh, khu chăm sóc đặc biệt cũng không cho người ở lại, nên ba người nhà họ Hàn cùng Lục Viễn Chinh chỉ ở lại bệnh viện khoảng mười phút rồi rời đi.

Trong ba ngày tiếp theo, Tề Gia Hằng ngày nào cũng tranh thủ thời gian tới thăm Hàn Phi.

Không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy Tề Gia Hằng, Hàn Phi liền cảm thấy yên tâm. Nếu không thấy anh, cô lại bồn chồn lo lắng.

Tình cảm giữa hai người đang âm thầm nảy sinh trong lòng mỗi người.

Chỉ có Lạc Ninh là người duy nhất nhận ra điều bất thường.

Nhưng cô vẫn giả vờ như không biết gì.

Sau khi Giáo sư William khám lại và xác nhận Hàn Phi đã qua cơn nguy hiểm, cô được chuyển đến phòng bệnh thường.

Người nhà họ Hàn vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng được gặp mặt Hàn Phi.

Từ Đông Nguyệt đã chuẩn bị sẵn hành lý, dẫn theo một cô giúp việc đến bệnh viện, định ở lại chăm sóc.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người nhà và cả Lục Viễn Chinh, vẻ mặt Hàn Phi không hề lộ chút vui mừng, ngược lại còn nhíu mày.

Dù người nhà có hỏi gì, cô cũng không mấy muốn trả lời.

Tề Gia Hằng đứng bên cạnh, tất cả đều thu hết vào mắt.

Khi Từ Đông Nguyệt nói muốn ở lại chăm sóc, Hàn Phi càng phản đối dữ dội, liên tục lắc đầu.

Từ Đông Nguyệt ngỡ ngàng, gặng hỏi con gái: “Con đang trong tình trạng này, nhất định phải có người ở lại chăm sóc. Con không muốn mẹ ở lại, vậy con muốn ai ở lại chăm con?”

Nghe vậy, Lục Viễn Chinh chủ động bước lên: “Mẹ, để con ở lại chăm sóc Phi Phi.”

Hàn Phi lập tức lên tiếng: “Không cần.”

Thấy em gái phản ứng gay gắt như vậy, Hàn Thiếu Sách liền đứng ra nói:

“Để anh và dì ở lại đi, Phi Phi. Để anh chăm sóc em, được không? Nếu có gì bất tiện thì cứ để dì lo. Anh chỉ ở bên trò chuyện với em thôi, chứ để em ở một mình sẽ rất buồn.”

Nhưng Hàn Phi vẫn kiên quyết lắc đầu.

Từ Đông Nguyệt và chồng liếc nhìn nhau.

Hàn Lăng Phong hiểu ý, bèn hỏi: “Phi Phi, con quyết định đi. Con muốn ai ở lại chăm sóc con?”

Hàn Phi quay đầu nhìn về phía Tề Gia Hằng.

Mọi người đều nhìn sang Tề Gia Hằng, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tề Gia Hằng im lặng vài giây rồi nói: “Bệnh viện chúng tôi có nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp. Tôi nghĩ ý của cô Hàn là nhờ chúng ta tìm hộ một người chăm sóc chuyên nghiệp.”

Hàn Phi khẽ gật đầu.

 

Tề Gia Hằng kiên nhẫn giải thích: “Hộ lý ở bệnh viện chúng tôi đều xuất thân từ ngành điều dưỡng. Đương nhiên chi phí không rẻ, nhưng về khả năng chăm sóc bệnh nhân thì mọi người hoàn toàn có thể yên tâm.”

Bệnh nhân ở đây đều là người có tiền, không quan tâm đến chi phí, điều họ quan tâm là năng lực của hộ lý.

Hàn Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Giao cho người chuyên nghiệp cũng tốt. Vậy bác sĩ Tề, phiền anh giúp chúng tôi tìm một người đáng tin cậy. Chi phí không thành vấn đề.”

“Chỉ một người sao đủ? Ít nhất phải hai người thay ca. Ngoài ra, dì nhà mình cũng ở lại giúp nữa.” – Từ Đông Nguyệt chen vào.

Tề Gia Hằng: “Không thành vấn đề, tôi sẽ nói với y tá trưởng nhờ tìm giúp hai người đáng tin cậy.”

Nói xong, Tề Gia Hằng rời khỏi phòng đi tìm y tá trưởng.

Từ Đông Nguyệt thở dài, nói với Hàn Phi: “Cũng được, với tình trạng của con bây giờ, đúng là cần có người chuyên môn chăm sóc.”

Lục Viễn Chinh vẫn luôn quan sát Hàn Phi.

Từ lúc anh ta bước vào phòng, Hàn Phi chưa từng liếc nhìn anh lấy một lần.

Sự lạnh lùng của cô khiến Lục Viễn Chinh lo lắng.

Anh ta thà rằng Hàn Phi mắng mình, cãi nhau với mình, chứ điều anh sợ nhất chính là sự im lặng – sự bạo lực lạnh này.

Tề Gia Hằng nhanh chóng quay lại cùng hai nữ hộ lý khoảng ngoài 40 tuổi, thái độ hòa nhã.

Vợ chồng Hàn Lăng Phong rất hài lòng, lập tức thương lượng giá cả với họ.

Từ Đông Nguyệt cũng dặn dò dì giúp việc vài điều, rồi cùng chồng rời đi.

 

Hàn Thiếu Sách muốn nói chuyện với em gái, nhưng vì có mặt Lục Viễn Chinh nên anh đành để dành dịp khác.

Đợi người nhà họ Hàn đi hết, Lục Viễn Chinh nói với Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Tề, tôi có thể nói chuyện riêng với vợ tôi một chút được không?”

Tề Gia Hằng nhìn về phía Hàn Phi.

Ánh mắt cô đầy sự kháng cự, như cầu xin anh đừng rời đi.

Nhưng trước ánh mắt không mấy thân thiện của Lục Viễn Chinh, Tề Gia Hằng đành quay người rời đi.

Dì giúp việc lập tức đưa hai hộ lý ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Lục Viễn Chinh kéo ghế ngồi xuống bên giường Hàn Phi, không rời mắt khỏi cô.

Hàn Phi cụp mắt xuống, không muốn nhìn anh ta.

Lục Viễn Chinh hít sâu một hơi, nói:

“Xin lỗi, anh thật sự không ngờ Lê Oanh lại hại em. Tất cả là lỗi của anh, là anh đã không bảo vệ được em. Nhưng em yên tâm, cô ta đã bị bắt rồi, sau này sẽ không thể làm hại em nữa.”

Khóe môi Hàn Phi cong lên một nụ cười giễu cợt, nhưng không nói gì.

Lục Viễn Chinh thấy thế, bực bội kéo cổ áo.

“Anh biết em trách anh, em cứ mắng anh đi. Về chuyện đứa bé… anh cũng rất đau lòng. Mấy hôm nay anh ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi lần nghĩ đến em và con…”

Nói đến đây, Lục Viễn Chinh cúi đầu, che mặt khóc.

Hàn Phi nhìn bộ dạng làm màu của Lục Viễn Chinh, trong lòng càng thêm chán ghét.

Không nhắc thì thôi, nhắc đến đứa bé chỉ khiến cô thêm giận, thêm hận anh ta hơn.

“Tôi mệt rồi.” – Giọng cô nhạt nhẽo.

Lục Viễn Chinh ngẩng đầu lên, trong mắt lại chẳng có chút đỏ hoe nào.

Thì ra là giả vờ khóc — đúng là cũng làm khó anh ta quá rồi, Hàn Phi thầm nghĩ, liền mở miệng: “Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Lục Viễn Chinh không chịu đi: “Em cứ nghỉ ngơi, anh không làm phiền đâu.”

Sắc mặt Hàn Phi hiện rõ vẻ khó chịu: “Tôi đã nói rồi, không cần các người ở lại, anh nghe không hiểu lời tôi nói à?”

Lục Viễn Chinh mím chặt môi nhìn cô, im lặng một lúc rồi mới đứng dậy.

“Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì cứ nói với hộ lý. Chiều nay anh sẽ lại đến thăm em.”

Hàn Phi không đáp lại, nhắm mắt lại luôn.

Lục Viễn Chinh đứng yên cạnh giường thêm một lúc rồi mới rời đi.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Hàn Phi mới mở mắt ra, khẽ thở dài một hơi.

Cô đang nghĩ xem làm sao để thuyết phục ba mẹ đồng ý cho cô ly hôn.

Nếu Lục Viễn Chinh không chịu ký đơn, cô sẽ phải tìm một luật sư đáng tin để khởi kiện.

Nhưng Lục Viễn Chinh là cháu đích tôn nhà họ Lục, địa vị rất đặc biệt, có thể nhiều luật sư sẽ không muốn nhận vụ án rắc rối như vậy.

Nghĩ tới đây, đầu cô chợt nhói đau, cô không khỏi nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt.

“Đầu không thoải mái sao?” – Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của Tề Gia Hằng bỗng vang lên bên tai.

Hàn Phi giật mình mở mắt ra, thấy anh đang cúi người nhìn cô.

Một làn hơi ấm lan tỏa nơi ngực, Hàn Phi hơi làm nũng, giọng nhẹ nhàng trách yêu: “Đầu hơi đau một chút.”

Cô nghĩ Tề Gia Hằng sẽ hỏi thêm nguyên nhân, không ngờ anh lại nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô.

Giọng khẽ dỗ dành: “Nghỉ một lát đi, hôm nay em mệt rồi.”

Sống mũi Hàn Phi cay cay.

Cô cảm nhận được rằng Tề Gia Hằng hiểu những đau đớn mà cô đang phải chịu, cũng hiểu vì sao cô không muốn gặp người nhà hay Lục Viễn Chinh.

Quả nhiên, anh lại tiếp lời: “Lát nữa anh sẽ dặn hộ lý, cơ thể em còn yếu lắm, tạm thời không nên gặp người ngoài. Nếu có ai tới thăm, họ sẽ giúp em từ chối.”

Hàn Phi khẽ gật đầu.

Cô cảm thấy có chút lạ lùng — không biết là do tâm lý hay thật sự vậy, nhưng sau khi được anh xoa đầu một lúc, cơn đau đầu của cô dường như cũng dịu đi hẳn.

Bình Luận (0)
Comment