Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 350

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nửa tiếng sau, Đào Thước lái xe đưa Lục Viễn Chinh đến cổng bệnh viện.

“Chạy xe vào bãi đỗ chờ tôi.” – Lục Viễn Chinh mở cửa xe bước xuống, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía tòa nhà khu nội trú.

Lúc này, Hàn Phi đang nằm ngủ trên giường.

Từ khi tỉnh lại, cơ thể cô vẫn luôn yếu ớt, phần lớn thời gian mỗi ngày đều dùng để ngủ và nghỉ ngơi.

Vì ngoài việc ngủ, cô cũng chẳng biết phải làm gì.

Lục Viễn Chinh đột ngột đến thăm khiến dì giúp việc nhà họ Hàn và hộ lý đang ngủ ngoài phòng khách đều cảm thấy rất bất ngờ.

Nhưng hai người cũng không dám ngăn anh vào phòng.

Lục Viễn Chinh đẩy cửa bước vào phòng trong, rồi đóng cửa lại.

Anh đi tới cạnh giường, kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Hàn Phi đang nhắm mắt.

Anh cảm thấy Hàn Phi gầy đi trông thấy, cằm nhọn hơn, làn da tái nhợt, đôi môi cũng trắng bệch.

Cô nằm đó, trông như không còn chút sinh khí nào.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hàn Phi có thể sẽ phải nằm liệt giường cả đời, tâm trạng anh lại càng thêm phiền muộn.

Hàn Phi ngủ không sâu, dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, cô chợt mở mắt, vừa liếc đã thấy Lục Viễn Chinh đang dán mắt vào mình.

Cô bị dọa đến toát cả mồ hôi lạnh: “Anh làm gì vậy?”

“Làm em tỉnh à, xin lỗi.” – Lục Viễn Chinh miệng thì nói vậy, nhưng sắc mặt hoàn toàn không thấy chút áy náy nào.

Hàn Phi nghi ngờ – chẳng phải hắn đi uống rượu rồi sao?

Sao đột nhiên lại đến bệnh viện?

Chẳng lẽ là Phó Vân Tiêu để lộ chuyện gì?

Cô im lặng một lúc, thăm dò hỏi: “Anh uống rượu à? Người toàn mùi rượu.”

Lục Viễn Chinh đáp: “Ừ, có uống vài ly. Anh lo cho em, thật lòng mong có thể thay em gánh chịu mọi đau đớn. Thấy em nằm thế này, mà anh lại bất lực, anh rất buồn.”

Nếu không phải trước đó đã nghe được sự thật từ Phó Vân Tiêu, Hàn Phi e là thật sự sẽ tin vào mấy lời dối trá này.

Bởi vì vẻ mặt của Lục Viễn Chinh lúc này trông rất đau khổ, không hề giống như đang diễn.

Hàn Phi quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh nữa, nhàn nhạt nói: “Anh uống nhiều rồi, về nghỉ đi. Tôi buồn ngủ.”

Lục Viễn Chinh ngừng một chút, đưa tay kéo chăn cho cô, giọng dịu lại:

“Em ngủ đi, anh ngồi với em một lúc, chờ em ngủ rồi anh đi, em không cần để ý đến anh.”

Hàn Phi kiên quyết: “Anh ở đây sẽ làm tôi khó ngủ. Tôi không thích bị người khác nhìn chằm chằm lúc ngủ, mời anh ra ngoài.”

Lục Viễn Chinh nhìn cô một hồi, đột nhiên bật dậy, đầy tức giận nói:

“Hàn Phi, rốt cuộc em còn muốn thế nào nữa? Mấy hôm nay anh đã cúi đầu xin lỗi như thằng ngốc, không chỉ xin lỗi em mà cả người nhà em cũng vậy, em còn muốn gì nữa? Người lái xe đâm em là Lê Oanh, không phải anh!”

Hàn Phi trợn mắt nhìn Lục Viễn Chinh, không ngờ anh ta lại dám nổi giận với cô.

Thấy cô chỉ trừng mắt không đáp, anh ta tiếp tục:

“Mỗi người đều có giới hạn chịu đựng. Vài tháng nay, chuyện gì anh cũng chiều theo ý em. Dù em mắng chửi thế nào anh cũng không phản bác, anh cũng không đi tìm Lê Oanh nữa.”

“Anh đuổi cô ta ra khỏi Bắc Lĩnh, nói cho cùng cũng là vì em, sợ em nhìn thấy sẽ không vui. Nếu không, anh đâu cần phải làm vậy? Bây giờ anh cũng đã bị ông nội đình chỉ chức vụ rồi.”

“Anh biết là mình gieo gió gặt bão. Nhưng còn em? Em không thể bớt lạnh lùng với anh một chút được sao?”

Hàn Phi hít sâu một hơi: “Anh thấy tôi đối xử với anh quá đáng? Vậy thì đừng đến đây nữa. Tôi có gọi anh tới đâu?”

“Với lại, tôi chưa từng bảo anh đuổi Lê Oanh đi. Anh muốn làm sạch tay thì đổ hết lên đầu tôi sao?”

Ánh mắt Lục Viễn Chinh thoáng chút chột dạ: “Anh không có ý đổ lỗi cho em. Anh chỉ muốn em biết, trong mấy tháng qua, để em vui, anh đã làm rất nhiều chuyện.”

Hàn Phi bật cười lạnh: “Ý anh là, tôi phải biết điều một chút, nên cảm kích anh, đúng không?”

Lục Viễn Chinh: “…”

 

Hàn Phi nói tiếp: “Lục Viễn Chinh, lúc Lê Oanh lái xe đâm vào tôi, cũng là lúc cô ta đâm chết cuộc hôn nhân của chúng ta rồi. Tôi từ cõi chết trở về, không phải để tiếp tục sống chung với anh.”

Lục Viễn Chinh: “Ý em là gì?”

Hàn Phi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Nghĩa đen đấy. Tôi sẽ sớm nhờ luật sư làm việc với anh về chuyện ly hôn. Chúng ta có thỏa thuận tiền hôn nhân, không dính dáng đến tài sản, chỉ cần ký tên là xong.”

Lục Viễn Chinh trừng mắt nhìn Hàn Phi, trong đầu nhanh chóng tính toán đối sách.

Sau mấy chục giây im lặng, anh ta cười lạnh: “Hàn Phi, bác sĩ Tề có nói với em chưa? Em rất có khả năng sẽ bị liệt. Em biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Hàn Phi nhướng mày: “Ý là gì?”

Lục Viễn Chinh: “Em không sợ sau này sẽ nằm liệt giường cả đời à? Em nghĩ ba mẹ em sẽ chăm sóc em mãi sao? Sau này anh trai em cũng phải kết hôn, họ sẽ xem em là gánh nặng.”

Hàn Phi cười khẩy: “Ý anh là, nếu tôi ly hôn anh, sau này sẽ bị bỏ rơi trên giường, không ai đoái hoài phải không?”

Lục Viễn Chinh: “Em hiểu thế thì tốt.”

Hàn Phi nghiến răng: “Không cần anh lo. Cho dù tôi có chết thối trên giường, cũng còn hơn là phí cả đời với loại người như anh.”

Lục Viễn Chinh nhìn chằm chằm Hàn Phi một lúc, đột nhiên đá văng chiếc ghế, quay người bỏ đi.

Còn mạnh tay đóng sầm cửa lại.

Hàn Phi thở dài một hơi, trong lòng nhẹ nhõm chưa từng có.

Xem ra Lục Viễn Chinh lo cô sẽ bị liệt thật, nên mới không thèm diễn kịch nữa, bắt đầu lộ rõ bản chất rồi.

Cô còn thấy mình vừa rồi nên nói nặng hơn chút nữa, tức chết hắn ta mới hả giận.

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, dì giúp việc nhà họ Hàn thò đầu vào cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Hàn Phi lấy lại tinh thần, quay sang nói với dì: “Cháu không sao đâu ạ.”

Lục Viễn Chinh giận đùng đùng rời khỏi tòa nhà khu nội trú, vừa bước qua cửa chính thì trùng hợp thấy Tề Gia Hằng đang đi tới từ phía đối diện.

Hai người chạm mặt nhau, cả hai đều hơi bất ngờ khi gặp nhau vào giờ này ở đây.

Tề Gia Hằng khẽ gật đầu chào hỏi: “Lục thiếu, đến thăm cô Hàn sao?”

Nói xong, anh hơi cau mày một chút – rất khẽ, gần như không nhìn ra.

Trên người Lục Viễn Chinh nồng nặc mùi rượu, sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Lục Viễn Chinh cười nhạt, giọng điệu đầy châm chọc: “Bác sĩ Tề hôm nay lại tăng ca à? Cực khổ quá rồi. Phải bảo em trai tôi tăng lương cho anh mới được. Anh biết rồi chứ, bây giờ là nó đang quản lý bên anh đấy.”

Tề Gia Hằng không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười đáp lời:

“Cảm ơn Lục thiếu đã quan tâm. Đãi ngộ mà tập đoàn dành cho tôi hiện tại rất tốt, tôi rất hài lòng, vì thế càng cần phải nỗ lực nhiều hơn để báo đáp sự trọng dụng của tập đoàn.”

Lục Viễn Chinh ngẩng cao đầu: “Bác sĩ Tề, anh nên cảm ơn sự bồi dưỡng của em trai tôi mới đúng. Cả anh và Giáo sư William đều là do nó đích thân mời về. Tập đoàn chúng tôi có được những bác sĩ xuất sắc như hai người, đúng là vinh hạnh vô cùng.”

Nói đến đây, anh tiến lại gần, vỗ vai Tề Gia Hằng mấy cái.

 

“Làm ở bệnh viện tư nhân như chúng ta, phải tinh mắt, chọn đúng phe mới là khôn ngoan.”

Tề Gia Hằng chỉ im lặng nhìn Lục Viễn Chinh quay lưng rời đi, bàn tay anh siết chặt lại thành nắm đấm.

Chờ Lục Viễn Chinh khuất khỏi tầm mắt, anh trầm ngâm trong chốc lát, rồi nhanh chóng quay người đi vào tòa nhà, bắt thang máy lên lầu.

Anh đến trước cửa phòng bệnh của Hàn Phi, gõ hai tiếng.

Dì giúp việc nhà họ Hàn nhanh chóng ra mở cửa.

Vừa thấy anh, dì như trút được gánh nặng, ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ như gặp được cứu tinh.

“Tốt quá rồi, bác sĩ Tề, anh đến rồi. Anh có thể vào xem tình hình tiểu thư một chút không? Vừa nãy Lục thiếu đến, cãi nhau rất to với tiểu thư, lớn tiếng lắm, dữ dằn lắm… Tiểu thư nói không sao, nhưng chắc chắn là đang rất buồn.”

Bình Luận (0)
Comment