Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 351

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Gia Hằng nghe xong, hơi nhíu mày, do dự vài giây rồi nhấc chân bước vào phòng.

Anh đi đến trước cửa phòng trong, gõ nhẹ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Thấy Hàn Phi trùm chăn kín đầu, tim anh bất giác thắt lại.

Anh khép cửa lại, bước tới bên giường nhưng không nói gì, chỉ kéo ghế ngồi xuống.

Ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô.

Hàn Phi chậm rãi kéo chăn ra, đôi mắt và sống mũi đỏ ửng, trông thật tội nghiệp.

Tề Gia Hằng thấy lòng như bị bóp nghẹt, cổ họng nghẹn lại, mềm lòng đến lạ.

Anh chẳng nói lời nào, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Một dòng ấm áp truyền đến, Hàn Phi khựng lại, rồi kéo tay Tề Gia Hằng áp lên má mình, khép mắt lại.

Cổ họng Tề Gia Hằng khô rát, anh ngẩn người giây lát, rồi cúi đầu hôn lên môi Hàn Phi.

Khát khao dành cho cô bấy lâu trào dâng trong lòng, khiến anh không thể tiếp tục trốn tránh cảm xúc của chính mình.

Anh thích cô.

Đây là nụ hôn đầu tiên của anh – hơn ba mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn một người phụ nữ.

Môi Hàn Phi như có mật, ngọt ngào khiến lòng người nhẹ bẫng, khiến anh lưu luyến chẳng muốn rời xa.

Cả hai chìm đắm trong nụ hôn say đắm, quên mất thời gian, quên mất đang ở trong bệnh viện, quên cả việc bên ngoài còn có người.

Khoảnh khắc này, chỉ còn hai trái tim vượt qua mọi rào cản, giao hòa cùng nhau.

Khi cả hai buông nhau ra, gương mặt ai cũng ửng đỏ, ánh mắt rực cháy.

Tề Gia Hằng thoáng bối rối, hơi lúng túng, nhưng không giấu được niềm vui trong lòng.

Hàn Phi đoán, Tề Gia Hằng chắc chắn chưa từng có bạn gái, cũng chưa từng hôn ai.

Vì vậy, cô chủ động lên tiếng trước: “Cảm ơn anh, Gia Hằng.”

Cô gọi anh là Gia Hằng – Tề Gia Hằng ngẩn người, rồi nhẹ nhàng đưa tay trái vuốt tóc cô.

Hàn Phi hơi ngượng: “Tóc em bẩn lắm.”

Tề Gia Hằng khẽ cười: “Không bẩn.”

Hàn Phi: “Em lâu lắm rồi chưa được tắm cho ra hồn, cảm giác cả người cứ hôi hôi, chắc khó ngửi lắm nhỉ?”

Tề Gia Hằng: “Thật sự không có đâu, chỉ là cảm giác tâm lý thôi.”

Anh nói thật – dì giúp việc ngày nào cũng giúp Hàn Phi vệ sinh sạch sẽ, rất kỹ lưỡng.

Hàn Phi cụp mắt, nghĩ một chút rồi lấy dũng khí hỏi: “Anh có thích em không?”

Cô muốn được sống theo ý mình một lần, muốn được tùy hứng.

Tề Gia Hằng không ngờ Hàn Phi lại thẳng thắn đến thế, anh nhất thời không biết đáp thế nào – chủ yếu là vì chưa nghĩ ra tương lai giữa họ sẽ đi đến đâu.

“Em thích anh.” – Hàn Phi lại chẳng hề bận tâm, cười nói.

“Nhưng anh không cần thấy áp lực đâu. Em sẽ không vì một cái hôn mà bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu.”

“Cho nên, xin anh đừng tiếp tục tránh né em nữa, được không?”

Khóe môi Tề Gia Hằng run nhẹ, vẫn không biết nên trả lời ra sao.

Hàn Phi bóp nhẹ tay anh.

“Thật ra, em còn sợ ràng buộc hơn cả anh. Em vẫn chưa ly hôn, không biết đến khi nào mới thoát khỏi tên khốn đó, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha em.”

“Trước khi ly hôn xong, em sẽ không kéo anh vào chuyện này. Cho nên, lát nữa khi anh rời khỏi căn phòng này, cứ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nụ hôn vừa rồi, cứ xem như là lời động viên của anh dành cho em.”

Nụ cười của Hàn Phi đầy chua chát, khiến lòng Tề Gia Hằng càng thêm xót xa.

Nếu anh rời khỏi phòng và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thì anh khác gì tên khốn Lục Viễn Chinh đó?

Và giờ đây, anh đã xác định rõ lòng mình – anh thích Hàn Phi.

Anh suy nghĩ một chút, lại cúi người hôn cô một lần nữa.

 

Vẫn là vị ngọt ấy, anh yêu cảm giác này.

Anh buông Hàn Phi ra, nhìn sâu vào mắt cô, khẳng định:

“Hàn Phi, anh cũng thích em. Trước đây anh né tránh em là vì không chắc bản thân mình thích em hay chỉ thương hại em. Giờ anh đã rõ – là anh thích em, không phải vì thương hại.”

“Sau này anh sẽ không tránh né em nữa. Nhưng như em đã nói, chúng ta cần giữ khoảng cách, vì lúc này nếu có điều gì bất thường, gã đó càng không chịu buông tha em.”

“Cho nên chúng ta cùng cố nhẫn nhịn một thời gian. Anh sẽ chờ em ly hôn. Hiện tại anh chưa thể cho em lời hứa chắc chắn, nhưng anh nghĩ, chỉ cần không trái với lòng mình, thì hãy cứ thuận theo tự nhiên, được chứ?”

Hàn Phi cũng chẳng mong đợi một lời hứa nào cả. Nếu bảo cô sau khi ly hôn là lập tức kết hôn, cô cũng không muốn.

Nhưng cô muốn được yêu một lần – bởi suốt đời này, cô chưa từng được yêu đúng nghĩa.

“Anh từng yêu ai chưa?” – cô hỏi Tề Gia Hằng.

Tề Gia Hằng hơi ngượng: “Thật lòng mà nói… anh chưa từng yêu ai, và nụ hôn vừa rồi là lần đầu tiên.”

Hàn Phi liếc anh một cái, bật cười: “Thật lòng mà nói… em cũng chưa từng yêu ai. Vậy… chúng ta yêu nhau đi, được không?”

Tề Gia Hằng hiểu rõ ý Hàn Phi.

Ý cô là – chỉ đơn thuần là yêu nhau, chưa cần nói đến hứa hẹn hay hôn nhân.

Anh tưởng khi nghe câu đó sẽ vui, nhưng trong lòng lại thoáng chút hụt hẫng – cô vẫn chưa thực sự mở lòng hoàn toàn với anh.

Nhưng Tề Gia Hằng nghĩ – điều đó cũng rất hợp lý. Dù sao cả hai vẫn chưa đủ hiểu nhau, mà hoàn cảnh hiện tại của cô lại rất đặc biệt.

“Được, mọi chuyện cứ theo ý em.” – Anh đáp, rồi hỏi thêm: “Lúc nãy Lục thiếu sao lại nổi nóng như thế? Hắn mắng em à?”

Hàn Phi không giấu gì anh, kể lại chuyện Phó Vân Tiêu gọi điện cho Diệp Tử và những gì mình biết.

Tề Gia Hằng nghe xong tức giận không tả nổi.

“Cái tên khốn khiếp đó! Em còn nằm viện, hắn lại còn tâm trạng mà ra ngoài chơi bời, còn dẫn phụ nữ vào khách sạn…”

 

Hàn Phi bình thản nói: “Bản tính khó dời. Em nằm bẹp một chỗ thế này, hắn đi tìm phụ nữ khác để phát tiết cũng là chuyện tất yếu thôi.”

“Nhắc đến chuyện đó…” – Tề Gia Hằng tiếp lời – “Có lẽ là vì anh đã nói dối hắn rằng em có khả năng bị liệt suốt đời.”

Hàn Phi khẽ cong môi cười: “Vậy thì anh đã giúp em một việc lớn rồi. Nhất định phải giữ kín chuyện này, đợi em ly hôn thành công đã.”

Dù sao thì… nằm như thế này cả ngày cũng khó chịu thật.

Nhưng nếu có thể thuận lợi ly hôn, thì dù có phải nằm nửa năm hay một năm, cô cũng thấy đáng giá.

Tề Gia Hằng suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy sau này tối nào tầm giờ này, anh sẽ đến giúp em ngồi dậy đi lại một chút.”

Hàn Phi mừng rỡ: “Em có thể xuống giường đi lại rồi sao?”

Nhưng vừa nghĩ đến việc mình còn đang mang túi dẫn tiểu, cô lập tức đổi ý – cô không muốn để Tề Gia Hằng phải xách túi đó đi loanh quanh trong phòng cùng mình.

Vì vậy, cô vội nói: “Thôi… hay là thôi đi.”

Tề Gia Hằng dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, dịu dàng nói:

“Ngày mai anh sẽ nói với bác sĩ điều trị, nhờ y tá trưởng rút ống dẫn tiểu cho em. Sau đó sẽ đưa một chiếc xe lăn đến, nếu em cần vào nhà vệ sinh thì có thể nhờ dì giúp việc dìu em, họ có kinh nghiệm.”

Hàn Phi nghe vậy thì vô cùng vui mừng: “Vậy… em có thể tự tắm được rồi đúng không? Đóng cửa lại là dì cũng không biết đâu.”

Tề Gia Hằng mỉm cười: “Được, nếu thật sự muốn tắm thì cứ tắm đi. Nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng để bị cảm sốt nữa đấy.”

Hàn Phi: “Vâng, em có uống thuốc rồi, hôm nay đỡ nhiều rồi. Mai trưa tắm cũng không lạnh đâu.”

Tề Gia Hằng vươn tay sờ trán cô – nhiệt độ bình thường.

Hàn Phi nắm lấy tay anh, áp lên má mình, đôi mắt long lanh ánh cười, trêu ghẹo:

“Anh chính là phương thuốc thần kỳ của em đấy. Có anh ở bên, em tin mọi bệnh tật đều sẽ khỏi. Được gặp anh, thật tốt quá… Đây có phải là phần bù đắp mà ông trời dành cho em không? Nếu là vậy, em thật sự cảm ơn ông trời.”

Tề Gia Hằng xúc động nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng không thể rời đi. Rồi anh lại cúi đầu xuống, không nhịn được hôn cô thêm lần nữa.

Anh buông lòng bản thân, đắm chìm vào sự dịu dàng của Hàn Phi…

Bình Luận (0)
Comment