Tề Gia Hằng ở lại phòng bệnh của Hàn Phi gần nửa tiếng mới rời đi.
Lúc rời đi, anh vẫn còn luyến tiếc chẳng muốn đi.
Nhưng ngoài phòng còn có hộ lý và dì giúp việc nhà họ Hàn đang canh, anh không thể không rời khỏi.
Dì giúp việc nhà họ Hàn thì lại không suy nghĩ nhiều, thấy tâm trạng của Hàn Phi tốt lên rõ rệt, trong lòng càng thêm biết ơn Tề Gia Hằng.
Lúc tiễn anh ra cửa, bà còn thành khẩn nhờ anh nếu có thời gian thì thường xuyên đến thăm cô.
Tề Gia Hằng rất sảng khoái nhận lời, còn nói nếu Lục Viễn Chinh dám đến gây chuyện, có thể gọi điện báo cho anh.
Dì giúp việc liên tục cúi đầu cảm ơn, tiễn anh rời đi rồi quay vào phòng trong nói với Hàn Phi:
“Bác sĩ Tề thật là người tốt. Tiểu thư, cô nên suy nghĩ thoáng một chút. Sau này nếu ly hôn, thì tìm người như bác sĩ Tề ấy, kiểu đàn ông như vậy mới biết thương phụ nữ.”
Hàn Phi ngạc nhiên nhìn dì: “Dì cũng mong cháu ly hôn sao?”
Dì lúc này mới nhận ra mình lỡ lời.
“Tiểu thư, xin lỗi, dì nhiều lời rồi. Nhưng thấy Lục thiếu đối xử với cô như vậy, khiến tiểu thư phải chịu bao nhiêu đau đớn, thật lòng dì vừa xót xa, vừa giận. Trên đời này, còn gì quý giá hơn mạng sống chứ?”
“Ngay cả mạng cũng giữ không nổi, thì cần gì người đàn ông đó, hay cuộc hôn nhân đó nữa? Thật ra, lâu rồi dì đã muốn nói – dì thật không hiểu vì sao lão gia và phu nhân lại không đồng ý để cô ly hôn.”
“Nếu con gái dì gặp phải người như Lục thiếu, không cần nó mở miệng, dì cũng sẽ khuyên nó ly hôn ngay lập tức.”
Hàn Phi cười khổ.
“Dì à, cảm ơn vì đã hiểu cháu. Ba mẹ cháu không phải không biết, chỉ là trong mắt họ, lợi ích gia tộc quan trọng hơn.”
Dì: “Lợi ích gia tộc mà còn quan trọng hơn cả mạng sống con gái sao? Đến mạng cũng không giữ được, thì giữ lợi ích gia tộc làm gì?”
Hàn Phi cảm thấy chua xót: “Phải rồi dì… đạo lý đó, chúng ta đều hiểu, chỉ có ba mẹ cháu là không chịu hiểu.”
Sáng hôm sau, Lạc Ninh đến bệnh viện khá sớm, tiện đường ghé qua khu nội trú thăm Hàn Phi.
Cô phát hiện hôm nay tâm trạng Hàn Phi không chỉ tốt, mà sắc mặt cũng rạng rỡ hơn hẳn.
Theo lý thì hôm qua cô ấy vừa biết Lục Viễn Chinh lại ra ngoài ong bướm, lẽ ra phải tức giận, đau lòng mới đúng chứ?
Thế mà Hàn Phi lại trông không hề gượng ép, giống như thật sự đang rất vui vẻ.
Có vẻ như… thật sự đã nghĩ thông suốt, hết hy vọng với Lục Viễn Chinh rồi.
Cũng tốt, cuộc đời là như thế, ngày vẫn phải sống tiếp, nghĩ thông suốt sẽ có lợi cho bản thân hơn.
Vừa vào phòng, thấy Lạc Ninh cũng ở đó, Tề Gia Hằng hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười chào:
“Chào buổi sáng, bác sĩ Lạc, hôm nay cô tới sớm thế.”
Lạc Ninh nhận ra tâm trạng Tề Gia Hằng cũng rất tốt, không khỏi để tâm thêm chút.
“Chào bác sĩ Tề, hôm nay tôi dậy sớm. Mà… bác sĩ Tề, tối qua lại trực đêm ở bệnh viện sao?”
Tề Gia Hằng: “Không có, chỉ là về hơi muộn, gần mười hai giờ mới về.”
Lạc Ninh để ý thấy khi anh nói câu này, Hàn Phi hơi cụp mắt xuống, có chút không tự nhiên.
Cặp này tối qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó – cô thầm nghĩ.
Nhưng xem ra là chuyện tốt.
Bởi vì hai người nhìn nhau ngọt ngào đến mức như một cặp đang yêu – ngọt đến phát ngấy.
Lạc Ninh không muốn làm “bóng đèn”, nên đứng dậy cáo từ: “Tôi phải đi nhận ca rồi. Hàn Phi, chị nghỉ ngơi cho tốt, em rảnh sẽ lại ghé thăm.”
Hàn Phi gật đầu: “Ừ, cảm ơn em, Lạc Ninh.”
Lạc Ninh mỉm cười, chào Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Tề, tôi về phòng cấp cứu đây.”
Tề Gia Hằng: “Được, lát gặp lại.”
Lạc Ninh: “Lát gặp.”
Rời khỏi phòng bệnh, Lạc Ninh còn chu đáo đóng cửa phòng trong lại, dặn dò hai dì ngoài phòng:
“Bác sĩ Tề đang khám cho cô Hàn, mọi người đừng để ai vào làm phiền. Có việc gì, đợi khám xong hẵng nói.”
Bên trong phòng, hai người đã nghe thấy những lời Lạc Ninh nói.
Hàn Phi nhìn Tề Gia Hằng, thấp giọng hỏi: “Lạc Ninh chắc là phát hiện ra rồi… Em có nên nói thẳng với cô ấy không?”
Tề Gia Hằng: “Bác sĩ Lạc là người thông minh, chắc chắn đã cảm nhận được. Nhưng anh nghĩ em cứ tạm thời xem như không biết gì là được. Đợi chuyện bên em xử lý xong, rồi hẵng nói – cô ấy sẽ hiểu mà.”
Hàn Phi cắn môi, ngước mắt nhìn anh: “Anh… từng thầm thích Lạc Ninh đúng không?”
Tề Gia Hằng thẳng thắn thừa nhận: “Anh không muốn giấu em. Lúc mới về đây làm, đúng là anh từng rung động với bác sĩ Lạc. Nhưng đó là chuyện đã qua. Bây giờ bọn anh chỉ là bạn.”
Hàn Phi: “Em biết mà, em không ghen đâu. Đừng nói là anh, em cũng thích cô ấy nữa kìa. Lạc Ninh đúng là người phụ nữ rất có sức hút.”
Tề Gia Hằng mỉm cười: “Thật sự là như vậy.”
Hàn Phi mím môi, cười hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
Tề Gia Hằng: “Ngon lắm, còn em?”
Hàn Phi: “Ừm, em cũng ngủ rất ngon. Sáng nay thức dậy thấy người nhẹ nhõm vô cùng.”
“Vậy thì tốt rồi.” – Tề Gia Hằng lấy ống nghe ra, đặt lên vị trí tim cô.
Hàn Phi chớp mắt, trêu chọc: “Bác sĩ Tề, tim em có đập nhanh không?”
Tề Gia Hằng: “Có hơi nhanh.”
Hàn Phi nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt như mật: “Là tại vì em thấy anh đấy. Thật ra, mỗi lần nhìn thấy anh, tim em đều đập nhanh.”
Tai Tề Gia Hằng hơi đỏ, anh thu ống nghe lại, đưa tay khẽ cốc lên chóp mũi cô: “Nghịch ngợm.”
Hàn Phi càng được đà, cố ý hỏi: “Sao tai anh đỏ thế?”
Tề Gia Hằng ngập ngừng giây lát, bỗng cúi người xuống, cắn nhẹ môi cô.
Hàn Phi lập tức vòng tay ôm cổ anh, hai người quyến luyến nhau thật lâu mới chịu buông ra.
Tề Gia Hằng khẽ thở dài một hơi thật sâu.
“Anh nghĩ sau này nên hạn chế đến đây thì hơn, nếu không anh sợ mình sẽ không kiềm chế được… rồi ăn em mất.”
Hàn Phi mỉm cười ngọt ngào, giơ tay kéo lấy túi áo blouse trắng của anh, nũng nịu hỏi:
“Anh nỡ sao? Không gặp em, anh không nhớ sao? Em nhớ anh lắm đấy… lúc nào cũng ngóng trông bóng dáng anh xuất hiện trước cửa phòng bệnh của em.”
“Em nghĩ là… đời em tiêu rồi, hồn em bị anh câu mất rồi.”
Tề Gia Hằng hơi nhướng mày: “Theo em nói vậy, thì anh chẳng phải là hồ ly tinh sao? Nhưng anh là đàn ông mà.”
Hàn Phi cười: “Ai bảo hồ ly tinh chỉ có con gái? Cũng có hồ ly đực đấy thôi.”
Tề Gia Hằng ánh mắt sâu thẳm, ghé sát vào tai cô, khẽ thì thầm:
“Nếu anh là hồ ly đực, thì em chính là hồ ly cái… Vì hồn anh cũng đã bị em câu đi mất rồi. Em khiến anh ngày nào cũng bối rối, không tập trung làm việc được.”
Hàn Phi bật cười khẽ: “Vậy là… chúng ta sinh ra là để dành cho nhau rồi.”
Tề Gia Hằng khẽ cong môi cười, ngồi xuống bên giường, đưa tay ôm lấy đầu cô, cúi xuống hôn.
Thì ra cảm giác yêu một người lại tuyệt vời đến thế… Anh thật sự rất yêu cảm giác này. Hàn Phi cũng vậy.
Không chỉ có Lạc Ninh nhận ra sự thay đổi, ngay cả Diệp Tử cũng phát hiện ra tâm trạng của Tề Gia Hằng hôm nay đặc biệt tốt.
Cô chạy đến chỗ Lạc Ninh thì thầm tám chuyện: “Này, cậu có để ý không, hôm nay tâm trạng Trưởng khoa Tề rất tốt nha. Không lẽ được tăng lương à?”
Lạc Ninh chỉ cười mà không nói, không vạch trần.
Diệp Tử không phát hiện ra ẩn ý trong nụ cười ấy, cố ý cất giọng lớn trêu chọc Tề Gia Hằng:
“Trưởng khoa Tề ơi, hôm nay anh được tăng lương hay trúng số à? Nếu có tin vui thì phải mời bọn tôi cà phê đấy nhé!”
Tề Gia Hằng quay lại, mỉm cười với Diệp Tử: “Bác sĩ Diệp muốn uống cà phê à? Được thôi, tôi mời mọi người.”
Thấy anh thật sự lấy điện thoại ra đặt cà phê, Diệp Tử hoảng hốt xua tay: “Tôi đùa thôi mà, sao nỡ để trưởng khoa mời chứ!”
Tề Gia Hằng: “Không sao, dạo này mọi người đều vất vả, mời cả khoa một ly cà phê coi như cảm ơn mọi người.”