Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 413

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh không nhận chiếc túi mà Lâm Uyển Nhu đưa tặng.

Lâm Uyển Nhu thất thần xách chiếc túi quay về khách sạn.

Vừa bước vào phòng, Chu Chấn Hoa đã nhanh chóng bước đến chất vấn:

“Em đi đâu vậy? Ra ngoài sao không nói một tiếng? Điện thoại cũng không bắt máy. Giờ phút này mà còn có tâm trạng đi mua túi à?”

Ông nhìn thấy chiếc túi xách trên tay bà, nghĩ rằng bà vừa đi mua sắm.

Lâm Uyển Nhu ngẩng mắt nhìn ông, im lặng một hồi rồi hỏi: “Anh có yêu tôi không?”

Chu Chấn Hoa nhíu mày, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Em bị gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Con trai sắp cưới vợ đến nơi rồi đấy!”

Lâm Uyển Nhu cảm thấy lạnh lòng: “Ý anh là, con trai mà cưới vợ thì anh cũng hết yêu tôi rồi đúng không?”

Chu Chấn Hoa vốn đã bực bội vì chuyện Chu Đồng đánh mất cơ hội làm dâu nhà hào môn, giờ lại thấy Lâm Uyển Nhu cố tình kiếm chuyện, nên cơn giận lập tức bốc lên.

Ông lớn tiếng: “Hôm nay cô uống lộn thuốc à? Muốn gây sự đúng không? Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà không biết xấu hổ! Ra ngoài mà nói người ta không cười cho ấy à?”

“Cô đừng quên, năm xưa tôi vì cô mà bỏ vợ con, đưa cô đi định cư nước ngoài. Những năm qua tôi làm việc quần quật là để cho hai mẹ con cô có cuộc sống tốt nhất!”

“Nếu cô có chút lương tâm thì nên biết ơn tôi mới đúng. Tôi đã bạc đãi cô và con trai cô chỗ nào?”

Lâm Uyển Nhu mím môi nhìn ông, trong lòng đầy ấm ức.

“Tôi đâu có nói ông bạc đãi tôi. Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu đơn giản: ông có yêu tôi không? Chỉ cần nói ‘có’ hay ‘không’ là được rồi, sao lại phải lôi hết mọi chuyện ra nói?”

Chu Chấn Hoa nghẹn lời, nhìn chằm chằm bà.

Lâm Uyển Nhu bật cười tự giễu: “Vậy là ông chưa từng yêu tôi, đúng không? Năm đó ông đến với tôi không phải vì yêu, mà vì tôi mang thai, ông muốn có con trai, đúng không?”

“Cô đúng là không thể nói lý lẽ được.” Chu Chấn Hoa quay người bước đến sofa.

Lâm Uyển Nhu đi theo sau: “Tôi nói trúng tim đen rồi phải không? Thực ra người ông yêu nhất là người phụ nữ kia. Bao nhiêu năm qua ông vẫn lén giữ liên lạc với hai mẹ con họ, hỏi han đủ điều.”

“Nghe nói cô ta mất, ông lập tức chạy về nước, mấy ngày nay cái gì ở tôi ông cũng thấy chướng mắt. Chu Chấn Hoa, thật ra ông đã hối hận vì đã ly hôn rồi đúng không? Ông có biết ông thường xuyên gọi tên cô ta trong giấc mơ không?”

Chu Chấn Hoa trợn to mắt: “Cô nói linh tinh cái gì đấy!”

“Tôi biết ngay ông sẽ không thừa nhận.” Lâm Uyển Nhu lấy điện thoại ra: “Nên tôi đã ghi âm lại rồi.”

Bà mở file ghi âm.

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Chu Chấn Hoa: “Từ Quân… Từ Quân… nghe anh nói, anh có lỗi với em, Từ Quân…”

Lâm Uyển Nhu nhìn sắc mặt tái xanh của chồng: “Bây giờ ông còn chối được không?”

Chu Chấn Hoa im lặng một lúc, rồi hỏi lại: “Thế cô muốn gì? Cô ta chết rồi, cô còn muốn sao nữa?”

“Tôi muốn sao?” – Lâm Uyển Nhu trừng mắt – “Chu Chấn Hoa, ông đang giả ngây sao? Tôi đã nói rõ rồi, tôi chỉ muốn biết ông có yêu tôi hay không! Tại sao ông không thể trả lời? Ngay cả nói dối ông cũng không muốn sao?”

Chu Chấn Hoa thở dài, dường như nhượng bộ: “Được rồi, nếu em thật sự muốn nghe thì anh nói. Tất nhiên là anh yêu em. Nếu không yêu, anh đã chẳng ly hôn, chẳng đi nước ngoài cùng em.”

“Em đừng nghĩ nhiều nữa. Chúng ta vẫn sống yên ổn bao năm qua, đừng vì quay lại Bắc Lĩnh mà suốt ngày cãi cọ làm tổn thương nhau. Anh nghĩ tốt nhất nên sớm quay về.”

“Chúng ta đi trước, Chu Đồng ở lại làm thủ tục định cư, xong rồi sẽ qua sau.”

Nhưng Lâm Uyển Nhu lại thấy câu trả lời của ông quá qua loa, không chút chân thành.

 

Ba ngày sau, Chu Đồng đến bệnh viện tìm Lạc Ninh xin thuốc k*ch th*ch tiêu hoá.

Khi Lạc Ninh đang in đơn thuốc, cô ta đứng cạnh nói:

“Ba tôi và mẹ cô tối qua đã bay rồi, tôi nói cho cô biết một tiếng. Dù sao thì giờ chúng ta cũng xem như là người một nhà. Mẹ tôi bảo tôi hơn cô vài tháng tuổi, cô nên gọi tôi là chị đấy.”

Lạc Ninh vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, mặt không chút cảm xúc.

Khi đơn thuốc in ra, cô cầm lấy và đưa cho Chu Đồng.

“Hai loại thuốc, đều uống trước bữa ăn. Ăn uống đàng hoàng vào, đừng nhịn đói nữa, sau này có hối hận cũng muộn.”

Chu Đồng nhận đơn thuốc, nhìn Lạc Ninh: “Cô đúng là rất ghét bà ta, tôi cũng ghét, nên chúng ta cùng chiến tuyến. Chờ tôi làm xong thủ tục định cư, tôi sẽ ra nước ngoài sống cùng họ.”

 

Nói rồi cô ta chớp mắt, nhếch môi hỏi: “Cô có cần tôi giúp cô trả thù bà ta không?”

Lạc Ninh đứng dậy: “Xin lỗi, tôi còn công việc phải làm. Nhớ đi thanh toán và lấy thuốc.”

“Chưa nói xong mà.” – Chu Đồng vội đi theo.

“Đinh Mạo mấy hôm nay có liên lạc với cô không?”

Lạc Ninh dừng bước, nhìn cô ta: “Cô vẫn chưa từ bỏ à?”

Chu Đồng bĩu môi: “Không phải chưa từ bỏ, mà là tôi không tin anh ta lại dễ dàng quên tôi như vậy. Nếu anh ta không yêu tôi, thì trước kia theo đuổi tôi làm gì?”

Lạc Ninh nhướng mày: “Tôi nhớ Đinh Mạo là cung Bảo Bình nhỉ?”

Chu Đồng: “Thì sao?”

Lạc Ninh: “Đặc điểm của Bảo Bình là — lúc yêu thì yêu cuồng nhiệt, sống chết vì người mình yêu. Nhưng một khi bị tổn thương, họ sẽ dứt khoát cắt đứt, gần như không có khả năng quay lại.”

Chu Đồng: “…”

Lạc Ninh: “Vậy nên, cô đừng nghĩ về Đinh Mạo nữa. Lo mà chuẩn bị thủ tục định cư đi.”

Chu Đồng lại tiếp tục theo sau Lạc Ninh, khẽ hỏi:

“Nếu tôi ở lại đây, cô có thể coi tôi như người nhà không?”

Lạc Ninh cau mày, liếc nhìn cô ta:

“Không thể. Chu Đồng, nói thật nhé, tôi không thể thân thiết với cô được, vì tôi không thích cô. Chúng ta cũng chẳng có gì chung cả.”

Chu Đồng có chút lúng túng:

“Cô thẳng thắn thật đấy, không sợ làm tổn thương lòng tôi à?”

Lạc Ninh khẽ nhếch môi cười:

“Đã nói là không thích cô rồi, sao còn phải lo lắng chuyện có làm cô đau lòng hay không chứ?”

Chu Đồng chu môi:

“Thật ra tôi không muốn đi. Tôi không muốn kết hôn với tên Jason đó, cô biết không? Hắn bị hói! Tôi ghét đàn ông hói nhất. Nghĩ đến việc sau này phải ngủ chung giường với hắn là tôi thấy buồn nôn rồi.”

Lạc Ninh nhíu mày:

“Cô cũng từng nói không muốn cưới Đinh Mạo mà, giờ thì lại hối hận rồi, đúng không?”

Chu Đồng nghẹn lời, mặt hơi đỏ lên.

Lạc Ninh dừng bước một lần nữa, chăm chú nhìn cô ta:

“Chu Đồng, thật ra cô không hề yêu Đinh Mạo. Nếu thật lòng yêu thì đã không quan tâm anh ấy giàu hay nghèo. Cái cô không cam lòng chỉ là mất đi một người đàn ông ưu tú mà thôi. Nếu là tôi, tôi sẽ tự hỏi bản thân mình thật sự muốn gì.”

Chu Đồng đối diện với ánh nhìn của Lạc Ninh, hơi chột dạ:

“Tôi cũng không biết mình muốn gì nữa.”

Lạc Ninh nói:

“Vậy thì hãy đi tìm, cho đến khi tìm được câu trả lời.”

Chu Đồng hỏi lại, có phần hoang mang:

“Nhưng tìm ở đâu chứ? Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.”

Lạc Ninh đáp:

“Cô đâu có thiếu tiền. Mẹ cô để lại cho cô không ít tài sản, có nhà, có cửa hàng cho thuê, mỗi năm chỉ riêng tiền cho thuê thôi cũng đủ để cô sống dư dả rồi. Cô đã là người trưởng thành, chẳng còn cần cha cô chu cấp nữa.”

“Hãy nghĩ xem, cô còn tâm nguyện gì chưa thực hiện?”

Chu Đồng không ngần ngại trả lời:

“Ước mơ lớn nhất của tôi là được đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Bình Luận (0)
Comment