Lạc Ninh nhìn vào mắt Chu Đồng, hỏi:
“Thế cô còn chờ gì nữa? Cô có hộ chiếu rồi đúng không? Vậy có thể đi mấy nước miễn visa trước, chỉ cần mua vé là đi được. Tôi nghĩ ba cô cũng không đến mức truy lùng khắp thế giới bắt cô về cưới chồng đâu.”
Chu Đồng có vẻ hơi dao động, “Để tôi suy nghĩ thêm.”
Lạc Ninh nói: “Được rồi, tôi thật sự phải đi làm tiếp đây. Chúc cô chơi vui vẻ, đừng quấy rầy Đinh Mạo nữa. Cô càng bám riết lấy, anh ta sẽ càng phản cảm. Hơn nữa, cô nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của chính mình.”
“Là cô tự từ chối lời cầu hôn của người ta, bây giờ cứ dây dưa như vậy, thật sự không đẹp chút nào.”
Chu Đồng cười gượng, “Tôi biết rồi, cô đi làm đi, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Lạc Ninh không nói thêm gì, quay người rời đi.
Một mạch bận rộn cho tới tận trưa mới xong việc.
Sau khi bàn giao công việc, cô cùng Diệp Tử vào phòng nghỉ dùng bữa trưa mà quản gia mang đến.
Ăn được vài miếng, Lạc Ninh chợt nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Diệp Tử:
“Cô em họ của Trì Húc khi nào tới vậy?”
Diệp Tử rõ ràng tâm trạng không tốt, “Ba giờ chiều tới. Mẹ chồng bảo Trì Húc đi cùng ra sân bay đón. Giờ chắc anh ấy đang về nhà ăn trưa rồi, tối qua có nói ăn xong sẽ cùng đi đón.”
“Rồi tối mời cô em họ đi ăn nhà hàng, bảo mình tan làm thì đến thẳng nhà hàng luôn. Mẹ chồng đặt nhà hàng ở gần nhà.”
Lạc Ninh không biết nói gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai Diệp Tử.
Diệp Tử khẽ nhếch môi, “Không sao, đó là người thân bên nhà anh ấy, mình cũng không thể không cho người ta lui tới, nếu không sẽ bị nói là nàng dâu nhỏ mọn. Mẹ chồng còn bảo mình hỏi xem bệnh viện mình có tuyển người không nữa.”
Lạc Ninh quay sang nhìn Diệp Tử, “Muốn nhờ cậu chạy cửa sau à?”
Diệp Tử: “Mình không rảnh làm người tốt bừa bãi đâu. Mai mốt nếu làm không vừa ý lại đổ lỗi cho mình. Làm ở bệnh viện vừa vất vả vừa áp lực, đâu phải ai cũng làm được.”
Lạc Ninh gật đầu, “Chuẩn rồi, càng là người thân thì càng nên thận trọng. Bởi vậy mình chưa bao giờ can thiệp vào công việc của Lạc Thần cả.”
Diệp Tử: “Ừ, mình cũng nghĩ vậy, nên đã từ chối thẳng với mẹ chồng rồi.”
Lạc Ninh: “Dì ấy không vui à?”
Diệp Tử: “Chắc chắn rồi, bà nghĩ mình không nhận người thân, không coi họ là người một nhà.”
Lạc Ninh im lặng một lúc rồi hỏi, “Vậy Trì Húc phản ứng sao?”
Diệp Tử bĩu môi, “Tất nhiên là bênh người nhà rồi. Còn bảo mình bao dung một chút, lâu lâu mới có người thân đến.”
Lạc Ninh: “Xem thêm thế nào đã. May là ban ngày cậu còn phải đi làm, nếu thật sự không thích thì cứ ở trên lầu đừng xuống ăn.”
Diệp Tử: “Ừ, mình cũng tính vậy.”
Chiều hôm đó, khi Diệp Tử còn chưa tan ca thì Trì Húc đã gọi điện tới.
Mở miệng liền chất vấn: “Em tan làm chưa? Mấy giờ tới nhà hàng được? Dung Dung hôm nay vội đi máy bay, chẳng ăn được gì mấy.”
Diệp Tử hỏi lại: “Dung Dung?”
Trì Húc: “Ừ, em họ anh, Vương Dung.”
Diệp Tử: “Vương Dung thì nói là Vương Dung, gọi Dung Dung thân thiết thế?”
Trì Húc: “Em làm sao vậy? Vương Dung là em họ anh, em đến cả em họ anh cũng ghen sao?”
Vì lúc đó vẫn đang ở phòng cấp cứu, Diệp Tử không muốn cãi nhau với Trì Húc.
Diệp Tử đáp: “Vừa có bệnh nhân cấp cứu, em không biết lúc nào tan được. Nếu sợ cô ấy đói thì cứ ăn trước đi, em chắc không qua được, không kịp.”
Trì Húc im lặng một lát, rồi nói: “Ừ, vậy bọn anh không đợi em nữa, ăn trước. Nếu em tới được thì qua, không thì nói anh biết, anh gói phần cho em mang về.”
Diệp Tử: “Không cần đâu, nếu không tới được thì em tự lo.”
Trì Húc tỏ ra không vui, “Tùy em.”
Nói xong liền dập máy.
Diệp Tử tức đến mức mặt trắng bệch, thật nực cười, mới đến mà đã bênh rồi.
Thật ra Diệp Tử nói dối, cô không hề có bệnh nhân cấp cứu. Tan ca đúng giờ, cô tự lái xe đến nhà hàng.
Tới nơi, cô từ chối nhân viên tiếp đón, tự mình tìm đến phòng riêng theo số mà mẹ chồng đưa.
Nhà hàng không lớn, cũng không khó tìm.
Chẳng mấy chốc, cô đã đứng trước cửa phòng.
Lúc này, cô nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào bên trong:
“Anh Húc, chắc chị dâu xinh lắm nhỉ?”
Trì Húc đáp: “Cũng được, là người bình thường thôi.”
Vương Dung: “Anh Húc đừng lừa em, dì Xuân bảo chị dâu xinh lắm, điều kiện gia đình cũng tốt.”
Trì Húc: “Mẹ anh nói hơi phóng đại đấy. Nào, Dung Dung, nếm thử món này đi, đặc sản của Bắc Lĩnh đấy.”
Vương Dung: “Cảm ơn anh Húc. Ba mẹ em bảo em phải cảm ơn anh chị thật nhiều.”
Hạ Bình Xuân lúc này cũng lên tiếng:
“Dung Dung, khách sáo gì chứ. Đã tới đây thì cứ yên tâm ở lại, phòng dọn xong rồi, chăn ga gối đệm mới tinh, con muốn ở bao lâu cũng được, việc làm thì từ từ tìm.”
Vương Dung: “Cảm ơn dì Xuân, thật sự làm phiền mọi người rồi.”
Lúc này, Trì Lỗi chợt nói: “Trì Húc, gọi cho Diệp Tử hỏi xem tan làm chưa, nếu muộn thì gọi hai món cho con bé, ăn xong mang về cho nó.”
Không ngờ Trì Húc lại đáp: “Không cần lo cho cô ấy, đâu phải con nít, tự biết lo cho mình.”
Trong khoảnh khắc ấy, tim Diệp Tử lạnh ngắt.
Ngay cả ba chồng còn nhớ đến chuyện cô đói bụng, vậy mà người đàn ông của mình lại thờ ơ như vậy.
Diệp Tử vốn định quay đầu rời đi, nhưng nghĩ nếu quay đi bây giờ, cơn tức này khó nuốt trôi.
Cô bèn đẩy mạnh cửa bước vào phòng.
Trì Húc sững sờ.
Ba mẹ chồng thấy cô đến, lập tức đứng dậy.
Hạ Bình Xuân cười kéo ghế cho cô, “Diệp Tử, con tới rồi à? Trì Húc bảo con phải tăng ca, chúng ta cứ tưởng con không kịp đến.”
Vương Dung nhìn Diệp Tử, trong mắt đầy tự ti.
Diệp Tử thì đâu có bình thường, rõ ràng là rất xinh đẹp, lại còn khí chất nổi bật. Quần áo mặc trên người, túi xách mang theo đều là hàng hiệu.
Vương Dung từng làm thêm ở trung tâm thương mại, rất rành về các thương hiệu.
Trì Húc nhìn cô: “Không phải em nói phải tăng ca sao? Sao đột nhiên lại tới?”
Diệp Tử ngồi xuống chiếc ghế mà mẹ chồng vừa kéo ra cho, đúng vị trí đối diện với Trì Húc — bởi vì bên trái Trì Húc đang là Vương Dung, còn bên phải là Trì Lỗi.
Nhìn sơ qua cách sắp xếp chỗ ngồi, trái lại khiến Diệp Tử trông như người ngoài.
Cô đặt túi xách lên chiếc ghế bên cạnh, quay sang nhìn Vương Dung, mỉm cười:
“Vị này là em họ Vương Dung đúng không? Chào em, chị tên là Diệp Tử.”
Vương Dung cười gượng:
“Chị dâu, chào chị. Gọi em là Dung Dung là được rồi, anh Húc cũng gọi em như vậy mà.”
“Anh Húc” cơ đấy…
Thật là thân thiết quá mức.
Diệp Tử khẽ nhếch môi cười, nhận lấy đôi đũa mẹ chồng đưa sang.
Hạ Bình Xuân lại vội vàng rót trà cho cô.
Diệp Tử đưa tay ngăn lại, “Mẹ, để con tự làm là được rồi. Con đâu còn là trẻ con, mấy chuyện này tự con giải quyết được.”
Lời cô vừa dứt, cả căn phòng lập tức im phăng phắc.
Trì Húc toàn thân cứng đờ.
Hạ Bình Xuân im lặng mấy giây, rồi gượng gạo cười:
“Vương Dung mang ít đặc sản quê nhà cho con đấy, lát nữa về mẹ mang lên lầu cho. Vừa nãy còn hỏi con khi nào tới nữa, nó rất mong được gặp con mà.”
Diệp Tử cười nhạt, “Gặp con làm gì chứ? Con chỉ là người bình thường thôi, chẳng đẹp đẽ gì cả. Mẹ à, sau này đừng khoe khoang quá đà nữa. Để người ta biết con bình thường thế này, người ta sẽ cười mẹ đó.”
Tất cả đều hiểu rõ, những lời vừa rồi — Diệp Tử đã nghe thấy hết.
Trì Lỗi quay sang lườm con trai một cái, rồi cầm đũa nói:
“Ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi. Diệp Tử, hôm nay con bận ở bệnh viện chắc mệt lắm nhỉ? Ăn nhiều một chút, nếu không đủ thì gọi phục vụ mang thêm.”