Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 415

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này Trì Húc đã nhận ra Diệp Tử thật sự tức giận, trong lòng có phần lo lắng.

Khi nãy trả lời câu hỏi của Vương Dung, anh hoàn toàn không nghĩ rằng Diệp Tử sẽ nghe thấy.

Anh nghĩ việc mình nói Diệp Tử là “người bình thường” cũng không phải là hạ thấp cô, chỉ là lời khiêm tốn, xã giao một chút.

 

Chi bằng nói trước là bình thường, để Vương Dung khi gặp sẽ cảm thấy bất ngờ.

Vì vậy, anh không cảm thấy mình đã sai.

Còn chuyện ba anh bảo gọi phần ăn cho Diệp Tử, Trì Húc cũng không cho là mình có gì sai.

Chính miệng Diệp Tử nói là phải tăng ca, bữa tối tự lo.

Nếu cô muốn ăn phần cơm anh mang, tại sao không nói?

Nếu cô nói ra, anh chắc chắn sẽ làm.

Còn Diệp Tử, vẻ ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng thì lửa giận ngùn ngụt.

Cô đã sớm nhận ra, gần đây Trì Húc lạnh nhạt với mình rất nhiều, đến cả chuyện vợ chồng cũng ít hẳn đi.

Trước đây, anh hận không thể mỗi đêm ba bốn lần, còn bây giờ, một tuần nhiều lắm cũng chỉ ba lần.

Ban đầu Diệp Tử còn thấy như vậy là tốt, anh bớt làm phiền, cô cũng có thể ngủ thêm, dưỡng sức.

Nhưng dần dần, cô nhận ra việc thân mật ít đi cũng kéo theo thời gian hai người trò chuyện, chia sẻ cũng thưa thớt.

Giờ đây, chuyện vợ chồng chỉ như một nhiệm vụ cần hoàn thành, chẳng còn cảm xúc mãnh liệt như trước.

Mỗi lần xong việc, Trì Húc quay lưng ngủ luôn, không còn như trước đây ôm cô thủ thỉ dăm ba câu.

Diệp Tử ăn vài miếng mà thấy nhạt nhẽo vô cùng.

Cô không nhịn được buột miệng: “Không hiểu nhà hàng này tồn tại kiểu gì, đồ ăn dở thế mà cũng dám đem ra.”

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Trì Húc tức tối nhất, cho rằng Diệp Tử đang không nể mặt mẹ anh — Hạ Bình Xuân, vì chính bà là người đặt nhà hàng này.

Nếu không có người ngoài thì thôi, đằng này Vương Dung còn đang ngồi đây, bữa cơm này vốn để chiêu đãi cô ấy.

Vậy Vương Dung sẽ nghĩ thế nào?

Trì Húc đập mạnh đôi đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Diệp Tử, giọng lạnh băng:

“Xin lỗi mẹ tôi ngay!”

Diệp Tử sững người, đối diện với ánh mắt của Trì Húc, mím chặt môi nhìn anh.

Vương Dung trước đó cứ nghĩ rằng Trì Húc và Diệp Tử rất mặn nồng, nhưng sau chuỗi sự việc vừa rồi, cô ta đã có nhận định khác.

Cô ta cảm thấy giữa Trì Húc và Diệp Tử không có tình cảm sâu đậm, hoàn toàn không giống vợ chồng thân thiết.

Giờ lại thấy Trì Húc nổi giận với Diệp Tử ngay trước mặt mình — một người ngoài, cô ta càng chắc chắn với suy đoán đó.

Điều này có nghĩa là khả năng “tranh giành” sẽ cao hơn rất nhiều.

Nói tìm việc làm chỉ là cái cớ, mục đích thực sự của Vương Dung là tìm một người đàn ông để cưới, ở lại Bắc Lĩnh, trở thành người thành phố.

Ngay từ lúc bước ra khỏi sân bay và nhìn thấy Trì Húc, cô ta đã xác định: người đàn ông này, chính là đối tượng mình muốn lấy.

Thực ra, Hạ Bình Xuân cũng cảm thấy đồ ăn ở nhà hàng này không ngon lắm — là do bạn bà giới thiệu.

Chủ yếu là trước đây Diệp Tử dẫn họ đi ăn nhiều chỗ ngon rồi, ăn quen đồ ngon thì khẩu vị cũng kén hơn.

Nên khi nghe Diệp Tử chê, bà không nghĩ nhiều, cũng chẳng cảm thấy bị mất mặt gì.

Ngược lại, thấy Trì Húc đột ngột nổi giận, bà có phần không vui.

Hạ Bình Xuân lên tiếng:

“Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, Trì Húc, con làm sao thế? Sao vô lý vậy? Đồ ăn nhà hàng dở thì không cho người ta nói à? Mẹ cũng thấy không ngon chút nào.”

“Diệp Tử, đừng để ý tới nó. Ở đơn vị làm lãnh đạo quen rồi, về nhà cũng bày đặt ra vẻ, định hống hách với ai đây?”

Trì Lỗi cũng tiếp lời:

“Đúng đó, Trì Húc, con làm cái gì thế? Có mỗi chuyện nhỏ, mà làm như ai ăn thịt ai. Một nhà cả đấy, không thấy mất mặt trước người ngoài à?”

 

Nghe đến chữ “người ngoài”, Vương Dung không vui.

Cô ta đã nhìn ra từ sớm, Trì Lỗi rất bênh Diệp Tử.

Hạ Bình Xuân cũng cảm thấy con trai hơi quá, liền đưa mắt ra hiệu:

“Thôi nào, ăn cơm đi, nguội hết cả rồi.”

Bất ngờ “cạch” một tiếng, Diệp Tử ném đũa xuống đĩa.

Cô đứng bật dậy, giật lấy túi xách đặt trên ghế, giận dữ lườm Trì Húc một cái, rồi quay người rời đi.

Cô còn cố tình đóng cửa phòng thật mạnh.

Trì Lỗi mặt đen kịt, trừng mắt nhìn con trai:

“Con làm vợ tức bỏ đi rồi, vui chưa? Còn không mau đuổi theo xin lỗi, đưa con bé về!”

Hạ Bình Xuân cũng vội vàng khuyên:

“Đúng đấy, Trì Húc, mau xin lỗi Diệp Tử đi, đưa con bé quay lại.”

Nhưng lửa giận trong lòng Trì Húc vẫn chưa nguôi, hơn nữa còn có họ hàng đang ngồi đây, anh không chịu đi.

Anh nghĩ tối về nhà nói sau.

Trong lòng vẫn cho rằng Diệp Tử mới là người sai trước — không nên làm mất mặt mẹ anh trước người ngoài.

Diệp Tử chạy thẳng ra bãi đỗ xe, đến nơi rồi mới dừng lại, trong lòng vẫn nghĩ Trì Húc sẽ đuổi theo xin lỗi.

Nhưng khi cô quay lại nhìn — chẳng thấy gì cả.

Diệp Tử bật cười tự giễu, khẽ mắng chính mình:

“Diệp Tử, đúng là mày đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng người ta rồi.”

Cô nghiến răng, mở cửa xe ngồi vào trong, khởi động xe lao đi.

Một tiếng sau, cô về đến nhà mẹ đẻ.

Vừa nhìn thấy ba mẹ, nước mắt Diệp Tử không kìm được mà trào ra.

Mạnh Chiêu Đệ hoảng hốt đến mức đánh rơi cả đũa, vội đứng dậy chạy đến ôm con gái, lo lắng hỏi:

“Bảo bối của mẹ, sao vậy hả?”

Diệp Phong hiểu rất rõ con gái mình, ngoài Trì Húc ra, chẳng có ai khiến Diệp Tử phải khóc như thế này.

Vì vậy, ông vừa mở miệng đã hỏi ngay:

“Là thằng Trì Húc chọc giận con phải không?”

Diệp Tử úp mặt vào lòng mẹ, khóc đến không thốt nên lời, xem như ngầm thừa nhận.

“Lại cãi nhau với Trì Húc à?” Mạnh Chiêu Đệ hỏi xong bỗng nhớ ra điều gì, liền hỏi tiếp:

“Có phải vì con bé em họ của Trì Húc không? Cô ta đến rồi à?”

Diệp Tử vẫn không nói gì, nhưng Mạnh Chiêu Đệ đã hiểu ra phần nào. Vừa nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi con gái, vừa trao đổi ánh mắt với chồng.

Diệp Phong bảo người giúp việc rời khỏi phòng ăn, sau đó ông kéo hai chiếc ghế cho vợ và con ngồi xuống.

Diệp Tử khóc một lúc, cảm xúc dần dịu lại, rồi chậm rãi kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong, Diệp Phong giận đến bốc hỏa, mắng lớn:

“Cái thằng Trì Húc này, lương tâm nó bị chó gặm rồi sao? Nó quên mất lúc theo đuổi con, nó đã nói những gì à? Mới cưới được bao lâu mà đã trở mặt, chán ghét con rồi à?”

“Còn chưa sinh con nữa kia! Sau này mà sinh rồi, không phải nó càng ghét bỏ hơn sao?”

“Trước mặt người ngoài mà cũng dám đối xử với con như thế! Được rồi, để ba gọi nó đến đây nói chuyện!”

“Đừng!” Diệp Tử vội ngăn cha lại, “Ba, con xin ba, đừng gọi cho anh ta. Con không muốn gặp anh ta bây giờ, tối nay cho con ở lại nhà được không? Con không muốn quay về gặp mặt anh ta.”

“Được, được, không về thì không về.” Mạnh Chiêu Đệ đau lòng lau nước mắt cho con gái.

“Vậy ở lại đi, mấy hôm nay cứ ở nhà với ba mẹ.”

Bình Luận (0)
Comment