Diệp Phong sợ làm con gái thêm tổn thương, đành tạm nén cơn giận xuống.
Nghe bụng Diệp Tử kêu “ọc ọc”, ông quay người gọi người giúp việc mang thêm bát đũa.
Mạnh Chiêu Đệ kéo con gái ngồi xuống bàn ăn, nhận lấy bộ bát đũa người giúp việc đưa tới, rồi nhét đôi đũa vào tay Diệp Tử, dỗ dành:
“Ăn chút đi con, đi làm đã mệt rồi, phải ăn nhiều một chút, lấp đầy cái bụng rồi tính tiếp.”
Diệp Phong lấy một chiếc đĩa sạch, gắp một ít thịt đặt trước mặt con gái:
“Tối nay dì nấu toàn món con thích đó, ăn lúc còn nóng đi, lát nữa bảo dì nấu thêm chén chè con thích.”
Tâm trạng Diệp Tử đã ổn hơn, cô khịt khịt mũi, cầm đũa gắp món ba mình vừa gắp.
Nhìn thấy con gái chịu ăn, vợ chồng Diệp Phong cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
…
Bên kia, sau khi dùng cơm xong cùng Vương Dung, cả nhà Trì Húc cũng quay về nhà.
Vừa tới bãi đỗ xe dưới căn hộ, Trì Húc lập tức nhận ra xe của Diệp Tử không có ở đó.
Trì Lỗi cũng phát hiện:
“Con gọi cho Diệp Tử hỏi xem con bé ở đâu, tối rồi mà còn lang thang bên ngoài thì nguy hiểm.”
Trì Húc không trả lời, nhưng cũng không đánh xe vào bãi, mà dừng ngay trước sảnh.
Anh tháo dây an toàn, xuống xe vòng ra phía sau lấy hành lý cho Vương Dung.
Vương Dung nhìn tòa chung cư sang trọng trước mắt, liền quay sang hỏi Hạ Bình Xuân:
“Dì Xuân, nhà dì ở đây sao? Chung cư đẹp quá. Là mua hay thuê vậy ạ? Chắc đắt lắm nhỉ?”
Hạ Bình Xuân đầy tự hào:
“Không phải, đây là đồ cưới bên nhà Diệp Tử cho đó — nguyên cả tòa nhà.”
Vương Dung tròn mắt kinh ngạc. Cô ta giờ mới hiểu tại sao Diệp Tử lại kiêu ngạo đến thế.
Thì ra là vì nhà có tiền.
Bảo sao Hạ Bình Xuân với Trì Lỗi lại sợ cô ta như vậy. Nghĩ đến đây, Vương Dung liếc sang Trì Húc — mặt đang lạnh như tiền — cảm thấy xót xa thay.
Chắc Trì Húc cũng chẳng sung sướng gì.
Trì Húc mang hành lý xong, nói với ba:
“Ba, ba mẹ đưa Vương Dung lên nghỉ ngơi sớm đi.”
Vương Dung vội vàng hỏi:
“Anh Húc đi đâu vậy? Em còn mang quà cho anh đó.”
Trì Húc:
“Anh có chút việc phải xử lý, quà để mai đưa cũng được.”
Hạ Bình Xuân suy nghĩ một chút, kéo con trai ra một góc, nhỏ giọng khuyên:
“Gặp được Diệp Tử thì con nên xin lỗi người ta đàng hoàng. Chuyện hôm nay là do con phản ứng thái quá, con bé không có ý gì đâu.”
Trì Húc cau có:
“Mẹ, lúc con không có nhà, Diệp Tử nói chuyện với ba mẹ thế nào?”
Hạ Bình Xuân trừng mắt:
“Diệp Tử đối xử với tụi mẹ rất tốt, con đừng đoán mò. Hôm nay rõ ràng là con chọc con bé tức giận. Mẹ là phụ nữ, mẹ hiểu tâm trạng của Diệp Tử. Có người vợ nào nghe chồng mình nói mình bình thường mà không tức chứ?”
“Vợ mình rõ ràng xinh đẹp, con nói cô ấy là người bình thường làm gì chứ?”
Trì Húc:
“Con chỉ là xã giao thôi, trong lòng con biết vợ mình đẹp là đủ rồi, cần gì nói với người khác?”
Hạ Bình Xuân bực mình:
“Con nghĩ con biết là đủ hả? Vợ con đâu phải con giun trong bụng con mà hiểu được. Mà càng trước mặt người ngoài, càng nên khen vợ, con khen cô ấy thì cô ấy sẽ giận sao?”
Trì Húc im lặng vài giây rồi đáp:
“Lên nhà đi mẹ, mẹ nghỉ sớm. Con đi xem Diệp Tử đi đâu, tối rồi còn chạy loạn bên ngoài.”
Hạ Bình Xuân lườm con:
“Chẳng phải bị con chọc cho chạy mất sao? Nếu lỡ để mất vợ, xem con khổ thế nào.”
Nói xong, bà quay lại giúp Vương Dung lấy hành lý:
“Đi thôi Vương Dung, lên nhà nào.”
Vương Dung luyến tiếc liếc nhìn Trì Húc, rồi theo vợ chồng Trì Lỗi vào sảnh tòa nhà.
Ba người vừa bước vào, bảo vệ trực ở sảnh liền chạy ra chào:
“Chú Trì, cô Hạ, mọi người về rồi à? Nhiều đồ quá để cháu giúp mang vào thang máy.”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Trì Lỗi vội từ chối:
“Không cần đâu, khoảng cách gần mà.”
Nhưng bảo vệ đã nhanh tay lấy túi trong tay ông, chạy nhanh tới cửa thang máy đặt xuống, rồi quay lại giúp luôn cả Hạ Bình Xuân.
Còn bấm cả nút thang máy, lễ phép chào:
“Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.”
Hai vợ chồng Trì Lỗi gật đầu cảm ơn.
Khi cửa thang máy đóng lại, Vương Dung trầm trồ:
“Bảo vệ ở đây tốt thật đó, còn giúp mang hành lý.”
Trì Lỗi nhướng mày:
“Người ta là nể mặt Diệp Tử thôi. Bọn chú chỉ được thơm lây đó.”
Nụ cười của Vương Dung cứng lại, vài giây sau mới giả vờ trò chuyện:
“Anh Húc may mắn thật, lấy vợ mà được tặng cả một căn hộ. Như vậy anh ấy cũng xem như là nửa chủ nhân của tòa nhà này rồi nhỉ?”
Vương Dung thầm nghĩ, nếu Trì Húc ly hôn, chẳng phải có thể chia được nửa căn nhà sao?
Nhưng Hạ Bình Xuân không nhận ra ý đồ dò xét của cô ta, liền đáp:
“Đây là tài sản trước hôn nhân của Diệp Tử, không liên quan đến Trì Húc. Còn cái xe Trì Húc đi là ba mẹ Diệp Tử tặng, mấy chục vạn đó, vốn dĩ muốn tặng xe đắt hơn…”
“Nhưng do công việc của Trì Húc đặc thù, không tiện đi xe quá sang, ảnh hưởng không hay. Sau này cháu nhìn chiếc xe Diệp Tử đi mà xem, hơn trăm vạn đấy.”
Vương Dung vừa thất vọng vừa ghen tị.
Thất vọng vì Trì Húc mà ly hôn cũng không được chia nhà, ghen tị vì sao Diệp Tử lại may mắn như vậy.
Cô ta khẽ nhếch môi, giọng đầy chua chát:
“Chị dâu nhiều tiền thế, sao còn phải đi làm? Nếu là cháu, cháu sẽ ở nhà, sinh em bé sớm cho anh Húc, làm một người vợ đảm đang chẳng phải tốt hơn sao?”
Trì Lỗi liếc mắt nhìn Vương Dung — ông thật sự không thích cô gái này, nhỏ nhen, ăn nói lại thiếu tinh tế.
Toàn nói chuyện móc máy, chẳng ra sao.
Hạ Bình Xuân thì vẫn cười tươi, đáp:
“Cháu nói cũng đúng, nếu ở quê mình, phụ nữ chắc chắn sẽ lấy chồng làm trung tâm, lo cho gia đình. Nhưng ở thành phố này, người càng có tiền lại càng không chịu ngồi yên đâu.”
Trì Lỗi cố ý hắng giọng một tiếng:
“Thôi được rồi, thang máy tới rồi, đừng nói nữa.”
Hạ Bình Xuân hiểu ý chồng, cũng không nhắc tới chuyện của Diệp Tử nữa, liền bận rộn lo chuyển hành lý của Vương Dung ra khỏi thang máy.
Anh lại gọi video, vẫn không có người nhận.
Lúc này, anh bắt đầu hoảng, vội vàng nhắn một tin:
Trì Húc: Vợ à, em đang ở đâu vậy? Sao vẫn chưa về nhà? Bọn anh về nhà rồi.
Tin nhắn gửi đi rất lâu vẫn không thấy hồi âm.
Chờ thêm năm phút nữa, Trì Húc không chịu nổi nữa, dày mặt gọi điện cho mẹ vợ.
Chờ một lúc lâu, Mạnh Chiêu Đệ mới nghe máy, nhưng giọng cực kỳ lạnh nhạt:
“A lô.”
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Trì Húc đã hiểu — Diệp Tử về nhà mẹ đẻ rồi. Và chắc chắn đã kể lại mọi chuyện.
Trì Húc:
“Mẹ, Diệp Tử có về nhà mình không ạ? Con gọi điện cho cô ấy không nghe, nhắn tin cũng không trả lời… con lo cho cô ấy lắm.”
Mạnh Chiêu Đệ lạnh lùng đáp:
“Lo lắng? Trì Húc, Diệp Tử về đây hơn một tiếng rồi, giờ cậu mới nhớ ra mà lo à? Sao thế, ăn tối với em họ cậu xong rồi hả? Ăn ngon chứ?”
Trì Húc nghẹn lời:
“Mẹ, con không biết Diệp Tử kể gì với mẹ… Vương Dung là họ hàng bên nhà mẹ con, lên Bắc Lĩnh tìm việc, ở đây lại chẳng có ai thân thích, là con gái, chẳng lẽ con lại không tiếp đón?”
Mạnh Chiêu Đệ đáp:
“Tiếp đón họ hàng thì không sao, nhưng tại sao lại phải hạ thấp vợ mình trước mặt người ta? Trì Húc, đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta nói con gái tôi ‘bình thường’ đấy.”
“Diệp Tử từ nhỏ đến lớn, ai gặp chẳng khen nó xinh, đáng yêu. Thế mà đến miệng cậu lại thành ‘bình thường’?”
Trì Húc ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán, giải thích:
“Mẹ à, trong lòng con, Diệp Tử là người đẹp nhất. Con nói như vậy chẳng qua là lời khách sáo với người ngoài, con thật sự không có ý hạ thấp cô ấy… thật đấy, chắc mẹ hiểu lầm rồi.”