Trì Húc không hài lòng, nói: “Mẹ, chuyện này mẹ tự đi hỏi Vương Dung. Nếu mẹ còn muốn giữ cái nhà này thì phải hiểu cho rõ.”
Nói xong, anh dứt khoát cúp máy, quay sang nhìn Vương Dung đang cúi đầu đứng bên cạnh, tức giận nói:
“Lúc trước cho cô mượn nhà ở, là nể tình mẹ cô từng cứu mẹ tôi. Nhưng Vương Dung, có một điều tôi mong cô nhớ kỹ – căn nhà này không phải tôi cho không cô.”
“Cô mượn nhà người khác để ở, điều cơ bản nhất là phải giữ gìn sạch sẽ, gọn gàng. Nếu cô làm không nổi thì cũng đừng trách tôi không khách sáo. Dù cô là ai, tôi vẫn có thể đuổi thẳng.”
“Tôi cho cô một ngày để dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.”
Trì Húc quay sang nhìn bác Trần: “Bác Trần, có thể làm phiền bác giúp cháu một chuyện không ạ?”
Bác Trần đáp: “Cháu nói đi.”
Trì Húc: “Khi nào cô ấy dọn xong, bác giúp cháu kiểm tra lại một lượt rồi báo cho cháu biết nhé.”
Bác Trần: “Được, bác sẽ giúp cháu nghiệm thu.”
Trì Húc: “Cảm ơn bác, phiền bác rồi.”
Quay lại xe, Trì Húc ngồi ở ghế lái, thở dài một hơi mà vẫn chưa khởi động xe.
Diệp Tử cố tình hỏi: “Thở dài gì vậy? Không ngờ cô ta là loại người như thế à? Giờ thì biết cô ta thật sự là người thế nào rồi chứ?”
Trì Húc cảm thấy xấu hổ: “Vợ à, anh xin lỗi vì thái độ của anh với em trước đây.”
“Trước đây?” Diệp Tử hơi nhướng mày, “Anh đang nói đến lần nào? Gần đây thái độ anh với em lúc nào chẳng hống hách.”
Trì Húc: “…”
Diệp Tử bật cười đầy giễu cợt: “Trì Húc, nếu trong lòng anh thật sự có em thì đã không nói năng tùy tiện, làm tổn thương em rồi.”
Trì Húc: “… Vợ à…”
Diệp Tử bình thản nói: “Thôi, lúc trước ở bên anh em đã biết anh là người thế nào rồi, nên chỉ có thể tự nuốt đắng cay vào trong. Cho nên, Trì Húc, em đã suy nghĩ rồi, chúng ta tạm thời đừng có con nữa.”
Trì Húc hoảng hốt: “Vợ à, ý em là gì vậy?”
Diệp Tử điềm tĩnh đáp: “Ý là, nếu một ngày nào đó em không chịu nổi cái tính gia trưởng của anh nữa, thì chúng ta cứ đường ai nấy đi.”
Trì Húc cuống cuồng: “Vợ à, anh sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi, sau này anh nhất định sẽ chú ý đến thái độ của mình. Anh thề!”
Diệp Tử bật cười khẩy: “Tin lời thề của đàn ông à, em thà tin heo mẹ biết leo cây còn hơn.”
Trì Húc: “…”
Diệp Tử sốt ruột: “Lái xe nhanh lên, em muốn về nhà nghỉ ngơi, tối nay còn phải trực đêm đấy, đừng làm chậm trễ việc của em.”
Trì Húc không dám cãi, ngoan ngoãn khởi động xe đưa cô về.
Anh đưa Diệp Tử lên lầu trước, sau đó mới xuống tìm mẹ nói chuyện về Vương Dung.
Hạ Bình Xuân vừa thay đồ xong, định trở về căn nhà cũ thì bị Trì Húc chặn lại.
“Không được đi.” Trì Húc quát mẹ, “Con đã nhờ bác Trần giúp trông chừng rồi. Đợi Vương Dung dọn sạch sẽ nhà cửa xong, bác ấy sẽ báo cho con.”
Hạ Bình Xuân nhìn chồng.
Trì Lỗi sa sầm mặt, kìm nén cơn tức mắng vợ: “Bà đưa luôn căn nhà đó cho Vương Dung ở thì hơn.”
Hạ Bình Xuân thấy ấm ức: “Tôi đâu có biết cô ta sống bẩn như vậy, mẹ cô ta nói cô ta siêng năng lắm mà.”
Trì Lỗi: “Chỉ vì mẹ cô ta từng cứu bà, nên bà cái gì cũng tin? Bà là con nít ba tuổi à?”
“Không biết giữ vệ sinh chỉ là một phần,” Trì Húc nói tiếp. “Cô ta còn tùy tiện dẫn đàn ông về nhà ngủ. Lúc con tới, bọn họ đang làm chuyện đó trong phòng.”
Hạ Bình Xuân trợn mắt, không thể tin nổi.
Trì Lỗi lắc đầu: “Thật là mất mặt, sau này chúng ta còn mặt mũi nào gặp người trong khu nữa? Khu nhà công vụ chỉ lớn chừng đó thôi, chuyện này chắc chắn sẽ lan ra khắp nơi, tôi bị cái cô này làm mất hết danh dự rồi.”
Trì Húc nhìn mẹ đang cúi đầu không nói, nhẹ giọng nói: “Mẹ à, người là do mẹ mời tới, thì giờ cũng nên để mẹ giải quyết.”
Hạ Bình Xuân ngẩng phắt đầu lên: “Giải quyết? Giải quyết cái gì?”
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Trì Lỗi nổi giận: “Giải quyết cái gì? Đương nhiên là đuổi đi rồi! Chẳng lẽ bà thật sự định cho nó ở đó cả đời sao?”
Hạ Bình Xuân mím môi, không nói gì.
Trì Lỗi nóng nảy: “Bà nói gì đi chứ, giờ thành câm luôn rồi hả? Lúc trước sao không thấy bà thế này?”
Hạ Bình Xuân mím môi đáp: “Tôi biết rồi, vài hôm nữa tôi sẽ nói chuyện với Vương Dung. Giờ cô ta cũng có việc làm rồi, để cô ta tự đi thuê nhà, cùng lắm tôi giúp một ít tiền.”
Nghe vậy, Trì Húc mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chỉ mong Vương Dung sớm biến mất khỏi cuộc sống của gia đình anh.
Tối hôm đó, khi đi trực đêm, Diệp Tử kể lại toàn bộ chuyện đã chứng kiến ở nhà Trì Húc cho Lạc Ninh nghe.
Lạc Ninh nghe xong thì há hốc mồm, cảm thán: “Vương Dung giỏi thật, mới tới Bắc Lĩnh không bao lâu mà đã kiếm được bạn trai, còn dám dẫn về nhà ngủ chung.”
Diệp Tử liếc mắt đầy ẩn ý: “Mình nhìn bọn họ chẳng giống tình nhân, e là chỉ là bạn giường thôi.”
Lạc Ninh: “…”
Diệp Tử nói tiếp: “Nói chung, cô ta không phải loại hiền lành gì đâu.”
Lạc Ninh thản nhiên đáp: “Cô ta sống như thế, không khéo còn bị lây bệnh dơ bẩn đấy.”
Chỉ là Lạc Ninh buột miệng nói vậy, không ngờ lại thành sự thật.
Chưa đến vài ngày sau, Vương Dung tìm tới bệnh viện, đến thẳng khoa cấp cứu để gặp Diệp Tử.
Lúc đó Diệp Tử đang bận, không kịp để ý tới Vương Dung.
Mãi đến nửa tiếng sau khi xử lý xong bệnh nhân trong tay, cô mới nhớ ra Vương Dung còn đang ngồi bên ngoài.
Chào Lạc Ninh một tiếng, cô ra ngoài tìm người.
Thấy Diệp Tử, Vương Dung vội vàng đứng lên.
Diệp Tử nhìn sắc mặt cô ta, cảm thấy có gì đó không ổn: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Tử đành dẫn cô ta vào phòng thay băng.
“Giờ cô có thể nói rồi chứ? Tôi rất bận, không có thời gian ngồi tám chuyện với cô.” Diệp Tử thúc giục.
Vương Dung c*n m** d***, lắp bắp nói: “Chuyện là… chị có thể giúp em xem thử không? Bên dưới của em mọc rất nhiều nốt mụn nhỏ…”
Diệp Tử cau mày, nhìn chằm chằm vào mặt cô ta.
Trong lòng thầm nghĩ: Giỏi thật, cuối cùng cũng gây chuyện ra rồi.
Diệp Tử nói thẳng: “Xin lỗi, nhưng chuyện này cô phải đến khoa Phụ sản khám, chỗ tôi không xử lý được loại bệnh này đâu. Với lại, tốt nhất nên đến bệnh viện công, vì viện bọn tôi chi phí khám chữa cao lắm, người bình thường khó mà kham nổi.”
“Nhưng em không quen ai ở bệnh viện công cả, em chỉ quen chị thôi…” Vương Dung trông như sắp khóc đến nơi.
Diệp Tử mặt không cảm xúc: “Chẳng lẽ cô tưởng tất cả bệnh nhân tới đây khám đều quen biết tôi sao? Cô là đi khám bệnh chứ có phải đi gặp người quen đâu, quen bác sĩ làm gì?”
Vương Dung nghẹn lời.
Diệp Tử tiếp tục: “Tình trạng của cô thì nên đi khám sớm, điều trị càng sớm càng tốt. Nói trước đừng bảo tôi dọa cô, nếu thật sự là mấy bệnh không sạch sẽ thì không dễ chữa đâu. Dù có chữa khỏi thì sau này cũng rất dễ tái phát.”
Nghe đến đây, ánh mắt Vương Dung tràn đầy sợ hãi, bất ngờ quỳ sụp xuống: “Chị dâu, em xin chị cứu em với, em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, sau này em không dám tùy tiện ngủ với người khác nữa đâu, em thật sự không ngờ sẽ thành ra thế này…”
Diệp Tử đảo mắt, nói thẳng: “Cô có quỳ cũng vô ích, tôi có biết chữa bệnh kiểu này đâu. Tôi thấy tốt nhất cô nên về quê chữa trị, chứ bệnh này đâu phải ngày một ngày hai là khỏi được.”
“Cô cũng biết chi phí sinh hoạt ở Bắc Lĩnh rất cao. Đến bệnh viện công mà không có bảo hiểm thì phải tự chi trả toàn bộ, khám một lần cũng mất vài trăm, thậm chí cả nghìn tệ. Mà bệnh của cô không thể chữa một hai lần là khỏi đâu.”
Nghe vậy, Vương Dung ngồi bệt xuống đất, mặt mày trắng bệch vì sợ hãi.
Thấy vậy, Diệp Tử cũng đành nói: “Cô đi tìm mẹ chồng tôi đi, nhờ bà đưa cô tới bệnh viện thành phố khám thử. Xác định xem bị bệnh gì đã, rồi hẵng tính chuyện có nên về quê chữa trị hay không.”