Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 444

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Dung nghe xong, quả nhiên nín khóc.

Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, quay lại tìm Lạc Ninh để trút bầu tâm sự.

Lạc Ninh vừa ngồi xuống, cầm bình giữ nhiệt trên bàn rót nước uống.

Diệp Tử ghé sát lại, hạ thấp giọng nói: “Cậu đoán đúng rồi, Vương Dung thật sự bị mắc bệnh dơ bẩn.”

Lạc Ninh lập tức phun cả ngụm nước vừa uống.

Diệp Tử vội vàng rút khăn giấy đưa qua: “Ôi, xin lỗi nha, mau lau đi, không bị sặc chứ?”

Lạc Ninh lau miệng, cảm thán: “Trời ơi, miệng mình linh dữ vậy sao? Hay là đi mua vé số thử xem!”

Diệp Tử cười: “Cô ta muốn mình khám cho, mình thì chẳng muốn dính dáng gì hết, nên bảo cô ta đi tìm mẹ chồng mình, kêu bà đưa tới bệnh viện thành phố khám. Tiện thể để bà phải tốn chút tiền.”

“Nếu mẹ chồng mình không phải bỏ ra ít tiền, thì sẽ không biết xót của đâu. Đây là rắc rối bà ấy gây ra, nên cũng phải tự mình giải quyết.”

Lạc Ninh gật đầu tán thành: “Cũng đúng, tiện thể để mẹ chồng cậu học một bài học, sau này đừng làm người tốt mù quáng nữa.”

Diệp Tử gật đầu: “Chính xác là vậy.”

Sau khi rời khỏi Bệnh viện Đức Khang, Vương Dung cắn răng bắt xe tới tìm Hạ Bình Xuân.

Vừa thấy Vương Dung tìm tới cửa, Hạ Bình Xuân đã có linh cảm chẳng lành.

Nghe xong những lời Vương Dung kể, bà như thể trời sập trước mặt.

Lúc Trì Húc nói Vương Dung dẫn đàn ông về nhà ngủ, Hạ Bình Xuân còn lo không biết đối phương có đứng đắn hay không.

Bà từng lo liệu cô ta có dính phải bệnh gì không.

Không ngờ lại thật sự trúng độc.

Vương Dung vừa lau nước mắt vừa kể lể:

“Dì Bình Xuân, con vừa đến bệnh viện của chị dâu, nhưng chị ấy không chịu khám cho con. Chị bảo không biết khám, con có cầu xin thế nào cũng không chịu giúp.”

Hạ Bình Xuân nghe vậy lập tức nổi giận: “Sao con lại đi tìm Diệp Tử? Con thật sự không phân biệt được chuyện gì nên hay không nên làm à?!”

Vương Dung ngơ ngác, không ngờ lại nhận phản ứng như vậy từ Hạ Bình Xuân.

Cô ta uất ức nói: “Dì ơi, con nghĩ chị dâu là bác sĩ, nhờ chị khám thì yên tâm hơn, với lại con cũng nghe nói chi phí chữa bệnh ở Bắc Lĩnh rất đắt…”

Hạ Bình Xuân tức đến đỏ bừng cả mặt: “Con không biết mình bị bệnh gì sao? Còn chạy tới chỗ Diệp Tử, lỡ đồng nghiệp của con bé biết thì người ta nhìn nhà ta bằng con mắt nào?”

“Người ta sẽ nói gì? ‘Diệp Tử lấy chồng vào nhà thế nào mà lại có họ hàng không biết xấu hổ như vậy’!”

Vương Dung trợn tròn mắt, không ngờ Hạ Bình Xuân lại mắng cô ta là không biết xấu hổ.

Hạ Bình Xuân lạnh giọng: “Nói cho con biết, Vương Dung, không chỉ là Diệp Tử, mà Trì Húc nhà dì cũng là người có địa vị. Nếu người ta biết nhà dì có họ hàng như con, thì con nghĩ con trai dì còn ngẩng đầu lên nổi không?”

Vương Dung lí nhí: “Dì Bình Xuân, con sai rồi… con đâu có muốn thế này…”

Hạ Bình Xuân cao giọng: “Không muốn? Vương Dung, dì nói cho con biết, điều cơ bản nhất của một cô gái là gì? Là phải biết tự trọng! Con nói muốn lên Bắc Lĩnh tìm việc kiếm tiền, dì nể tình mẹ con từng cứu dì nên mới tiếp đón con.”

“Kết quả thì sao? Con vừa tới đã làm cho vợ chồng Trì Húc cãi nhau, còn khiến dì và con dâu mâu thuẫn. Dì vẫn nhẫn nhịn, lại còn cho con ở nhờ nhà cũ vì mẹ con có ơn với dì.”

“Dì còn nhờ người giới thiệu công việc cho con. Nhưng con thì sao? Không chịu làm cho đàng hoàng, lại dẫn đàn ông về nhà lăn lộn, còn biến cái nhà ra nông nỗi gì!”

“Con làm dì thật sự quá thất vọng rồi. Bây giờ lập tức về dọn đồ, dì sẽ mua vé máy bay, con mau chóng quay về quê. Muốn khám bệnh thì về quê mà khám, đừng ở đây làm mất mặt dì nữa!”

Vương Dung không thể ngờ Hạ Bình Xuân lại trở mặt nhanh đến vậy.

Tối hôm đó, Vương Dung bị đưa thẳng ra sân bay về quê.

Hạ Bình Xuân tự mình gọi xe, áp tải cô ta đến tận sân bay, đợi thấy cô ta qua cửa an ninh mới yên tâm.

Sau đó bà còn gọi điện cho mẹ của Vương Dung, kể lại mọi chuyện. Bên đó cũng mất mặt không dám nói thêm lời nào.

Khi Diệp Tử tan ca về tới nhà thì vừa lúc Hạ Bình Xuân từ sân bay trở về.

Chưa kịp nấu cơm.

Diệp Tử gọi điện cho Trì Húc nói tình hình, rồi kéo cả hai ông bà xuống dưới ăn tối ở nhà hàng gần nhà.

 

Hạ Bình Xuân vì thấy mất mặt nên không dám ngẩng đầu nhìn con dâu, cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

Diệp Tử chủ động múc cho mẹ chồng một bát canh gà, dịu giọng an ủi:

“Mẹ à, chuyện cũ thì để nó qua đi. Vấp ngã một lần để nhớ đời, sau này nếu gặp người như vậy nữa, mình đừng làm người tốt nữa.”

Trì Lỗi hừ lạnh bên cạnh: “Bà ấy là hay làm người tốt một cách mù quáng, giờ coi như học được bài học rồi, để xem sau này còn dám nữa không.”

Hạ Bình Xuân thở dài: “Tôi nào dám nữa, các người có bắt tôi cũng không dám đâu.”

Diệp Tử cười nói: “Thế là được rồi. Chuyện cũ không nhắc lại nữa. Mau ăn đi, quán này không rẻ đâu, lãng phí thì tiếc lắm.”

Vừa nghe nói quán ăn đắt, Hạ Bình Xuân vội cầm đũa ăn liền.

Diệp Tử không nhịn được bật cười.

Trì Húc về đến nơi khi mọi người ăn được nửa bữa.

Trông tâm trạng anh rất tốt, ngồi xuống bên cạnh vợ, cầm đũa ăn luôn.

Vừa ăn vừa khen: “Ngon quá, đúng là nhà hàng vợ chọn có khác, ăn cái gì cũng thấy vừa miệng. Mẹ à, lần trước mẹ chọn quán kia ăn chẳng ra gì, sau này đi ăn cứ để vợ con chọn nhà hàng nhé.”

Diệp Tử đảo mắt, cố ý nói: “Tôi nhớ lần đó tôi chê dở, là ai bắt tôi phải xin lỗi nhỉ?”

Trì Lỗi và Hạ Bình Xuân không hẹn mà cùng chỉ về phía con trai.

Trì Húc cười hì hì: “Vợ à, trí nhớ em đúng tốt. Anh xin lỗi, lần đó là anh sai, không nên quát em.”

Diệp Tử: “Đừng xin lỗi, anh hống hách thế, xin gì mà xin.”

Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, Diệp Tử lấy váy ngủ đi tắm, khi ra ngoài thì thấy Trì Húc đang quỳ trên sàn, dưới đầu gối là… một tấm ván giặt đồ.

 

Trì Húc mặt mếu máo: “Vợ ơi, anh điên thật rồi, anh sao lại có thể nặng lời với em như vậy chứ. Hôm đó không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì, lại dám lớn tiếng với em, nên anh tự phạt quỳ ván giặt đồ.”

“Cái ván này là anh vừa xuống nhà mượn mẹ đấy. Mẹ nghe nói anh muốn dùng để phạt quỳ thì lập tức đưa cho luôn, còn bảo không cần trả, cứ để sẵn ở nhà mình, sau này có cần thì dùng tiếp.”

Diệp Tử nhíu mày: “Anh để mẹ biết là anh muốn quỳ ván giặt à?”

Trì Húc gật đầu: “Đúng thế, không thì anh biết kiếm đâu ra? Mà mẹ cũng bảo anh đáng bị quỳ.”

Diệp Tử hơi nhướng mày, sau đó đi tới giường ngồi xuống, cầm điện thoại lên chụp một tấm hình Trì Húc đang quỳ.

Ngay lập tức cô đăng một bài lên story:

“Đang online chờ ý kiến, có nên tha thứ không?”

Bài đăng vừa lên, lập tức nhận được loạt bình luận rôm rả.

Hai phút sau, Diệp Tử giơ điện thoại cho Trì Húc xem, mỉm cười nói: “Tự anh xem đi, ai cũng bảo đừng tha cho anh.”

Trì Húc cau mày nhìn từng dòng bình luận:

Phó Vân Tiêu: “Dĩ nhiên là không! Cho anh ta quỳ một đêm!”

Phó Vân Bác: “Tha lần này, lần sau lại tái phạm. Dù không biết lỗi gì nhưng cứ phải phạt!”

Phó Vân Dật: “Phạm lỗi là phải bị xử, khỏi cần biết lỗi gì!”

Lạc Ninh: “Cứ để Trì đội trưởng quỳ đi, thân thể cường tráng mà, có sao đâu.”

Lục Thừa Uyên: “Tự làm tự chịu, không đáng thương hại.”

Trì Húc càng đọc càng thấy lạnh người – không một ai thương xót, toàn là hóng chuyện không biết mệt!

Diệp Tử cũng chẳng mềm lòng, vừa ôm điện thoại nằm trên giường xem phim, vừa để anh quỳ như thế suốt nửa tiếng đồng hồ.

Mãi đến lúc cô cất tiếng: “Được rồi, nể tình mai anh còn phải đi làm, hôm nay cho anh nghỉ quỳ tới đây thôi.”

Bình Luận (0)
Comment