Trong suốt một tuần sau đó, mỗi ngày sau khi tan làm, Trì Húc đều phải quỳ trên tấm ván giặt đồ nửa tiếng đồng hồ.
Diệp Tử nói, chỉ cần anh kiên trì được một tuần, cô sẽ vĩnh viễn không nhắc lại chuyện của Vương Dung nữa.
Vì hòa khí trong gia đình, cũng vì có thể ôm vợ ngủ ấm áp mỗi đêm, Trì Húc nghiến răng chịu đựng, thật sự quỳ đủ một tuần.
Mà lúc được ôm vợ chui vào chăn, Trì Húc cảm thấy… mọi thứ đều đáng giá.
Lần này anh thật sự sợ rồi, âm thầm tự nhủ: sau này dù thế nào cũng không dám chọc giận vợ nữa.
Anh sợ nếu còn tái phạm, Diệp Tử sẽ bảo anh cuốn gói đi cho khuất mắt mất.
Diệp Tử cũng giữ lời, không tiếp tục giận dỗi anh nữa, không khí trong nhà cuối cùng cũng trở lại như trước.
Ban đầu, cô dự định quay về khoa Phụ sản, nhưng vì Lạc Ninh muốn nghỉ sinh sớm nên vị trí cần người thay thế.
Sau khi bàn bạc với bác sĩ Tề Gia Hằng, Lạc Ninh đã hỏi ý kiến Diêu Thanh Chi xem cô có sẵn sàng sang hỗ trợ khoa Cấp cứu một thời gian không.
Nếu thấy không phù hợp, đợi khoa tuyển được người mới, cô có thể quay lại Phụ sản.
Diêu Thanh Chi đồng ý rất nhanh, vì cô muốn nhân cơ hội này học hỏi thêm từ bác sĩ Tề.
Hôm nay, Diêu Thanh Chi chính thức đến khoa Cấp cứu nhận việc.
Lạc Ninh và Diệp Tử còn chuẩn bị một màn chào đón khá độc đáo.
Vừa bước chân vào khoa, Diêu Thanh Chi đã nghe tiếng pháo giấy nổ “bùm”.
Các đồng nghiệp đồng thanh: “Nhiệt liệt chào mừng bác sĩ Diêu gia nhập khoa Cấp cứu!”
Diệp Tử ôm một bó hồng trắng lớn đưa cho cô: “Bác sĩ Diêu, từ nay chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu rồi.”
Diêu Thanh Chi nhận lấy hoa, cười nói:
“Cảm ơn mọi người, rất vui vì được trở thành một phần của đại gia đình khoa Cấp cứu. Sau này mong được mọi người chỉ bảo nhiều. Tính tôi hơi nóng, nếu có gì thất lễ, xin mọi người bỏ qua cho nhé.”
Diệp Tử trêu: “Cậu có nóng cũng chưa bằng mình đâu, yên tâm đi, khoa mình ai cũng nóng tính, trừ trưởng khoa Tề.”
Mọi người cùng quay sang nhìn bác sĩ Tề cười.
Tề Gia Hằng hơi ngại: “Tính tình nóng nảy là tốt, ở khoa Cấp cứu, cần những người như vậy.”
Diêu Thanh Chi quay sang Lạc Ninh: “Bác sĩ Lạc, mấy ngày tới mong được chỉ dẫn nhiều.”
Lạc Ninh mỉm cười: “Phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn vì đã chịu nhận cái ‘bãi chiến trường’ của mình.”
Diêu Thanh Chi lắc đầu: “Phải là mình cảm ơn cậu vì đã cho mình cơ hội học hỏi.”
Diệp Tử khoác vai Diêu Thanh Chi: “Được rồi, hai người đừng khách sáo nữa.”
Mọi người cười đùa rồi bắt đầu một ngày làm việc bận rộn, một buổi sáng trôi qua trong chớp mắt.
Buổi trưa, Lạc Ninh mời Diêu Thanh Chi, Diệp Tử và bác sĩ Tề cùng ăn cơm.
Tất nhiên cũng gọi thêm Hàn Phi.
Năm người quây quần bên bàn tại một nhà hàng gần bệnh viện, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Diệp Tử hỏi Diêu Thanh Chi: “À, Tần Lãng thật sự định nghỉ việc ở nhà chăm con à? Không đi làm nữa sao?”
Hàn Phi ngạc nhiên: “Thật á? Chồng cậu định làm người cha nội trợ luôn à?”
Diêu Thanh Chi thở dài bất đắc dĩ.
“Haiz… Mình cũng bất ngờ. Anh ấy nói không có tâm trạng đi làm, cả ngày cứ nghĩ đến con gái. Ba chồng mình cũng bảo kệ anh ấy, đợi Yên Yên vào mẫu giáo rồi cho Tần Lãng về tiếp quản công ty.”
Diệp Tử gật đầu: “Ba mẹ chồng cậu chỉ có Tần Lãng là con trai duy nhất, sớm muộn gì anh ấy cũng phải tiếp quản công ty của ba. Giờ nghỉ vài năm, coi như tranh thủ nghỉ phép đi.”
Diêu Thanh Chi: “Mẹ chồng mình cũng nói vậy, thấy ba mẹ không có ý kiến, mình cũng không tiện nói gì thêm.”
Hàn Phi nghiêng đầu nhìn Diêu Thanh Chi: “Thế bao giờ cậu định sinh đứa nữa đây?”
Diêu Thanh Chi: “Chắc phải vài năm nữa, ít nhất đợi Yên Yên đi học đã. Giờ mình chưa muốn sinh thêm đâu.”
Hàn Phi quay sang Lạc Ninh, nửa đùa nửa thật: “Vẫn là Lạc Ninh sướng nhất, một phát hai bé, xong luôn cả đứa đầu lẫn đứa sau. Còn đứa thứ ba thì cứ thong thả, sinh hay không cũng được.”
Diêu Thanh Chi cười: “Chuẩn luôn, mình cũng thấy ghen tị với Lạc Ninh đó.”
Cả bàn đang trò chuyện rôm rả thì bỗng có tiếng gọi: “Thanh Chi, đúng là em rồi!”
Diêu Thanh Chi sững người, quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc vest, tóc vuốt ngược, đang bước nhanh tới.
Anh ta nhìn cô chăm chú, giọng đầy bất ngờ:
“Thanh Chi, thật sự là em! Vừa nãy tôi mới bước vào đã thấy em ngay. Nhưng em thay đổi nhiều quá, trông trắng trẻo hơn, mập mạp hơn, càng ngày càng xinh. Mấy năm nay sống tốt chứ?”
Diêu Thanh Chi đặt đũa xuống, đứng dậy nhìn người đàn ông đó.
“Hạ Sở Ly, lâu rồi không gặp. Không phải anh cùng bạn gái ra nước ngoài rồi sao? Sao giờ lại về nước?”
Hạ Sở Ly ánh mắt phức tạp, hơi u sầu.
“Thanh Chi, tôi chia tay với cô ấy rồi. Tháng trước mới về nước. Tôi và mấy người bạn cùng mở công ty thiết bị y tế, làm đại lý cho một hãng nước ngoài khá có tiếng.”
“Phải rồi, bây giờ em làm ở đâu? Đừng nói là ở Đức Khang nha?”
Diêu Thanh Chi thản nhiên đáp: “Đúng vậy, tôi làm ở khoa Cấp cứu bệnh viện Đức Khang.”
“Đây là đồng nghiệp của tôi. Mọi người, đây là bạn đại học của tôi – Hạ Sở Ly, hồi đó cùng bạn gái đi du học sau khi tốt nghiệp.”
Hạ Sở Ly khẽ gật đầu với mọi người: “Chào các bạn, tôi và Thanh Chi từng là bạn tốt hồi đại học, cùng học cùng ăn nhiều lắm. Thanh Chi, em đổi số điện thoại rồi à?”
Diêu Thanh Chi lạnh nhạt: “Xin lỗi, bạn cũ à, bọn tôi đang ăn cơm, không tiện trò chuyện với anh.”
Hạ Sở Ly khựng lại, không ngờ bị từ chối thẳng thừng như vậy.
“Được, vậy tôi không làm phiền nữa.”
Nói rồi, anh ta lấy từ túi ra một hộp đựng danh thiếp, rút ra vài tấm, phát cho từng người trong bàn: “Rất vui được làm quen, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.”
Diêu Thanh Chi ngồi xuống, cầm đũa tiếp tục ăn.
Hạ Sở Ly liếc nhìn cô một cái, rồi cười cười với mọi người, sau đó quay người rời đi, ngồi xuống một bàn phía đối diện chéo với họ.
Có vẻ như anh ta cố tình chọn chỗ có thể nhìn rõ Diêu Thanh Chi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Diệp Tử ghé sát lại hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy? Hắn cứ nhìn cậu suốt đấy.”
Diêu Thanh Chi cười lạnh: “Câu chuyện cũ rích thôi. Hồi đại học, hắn cứ quấn lấy mình, khiến mình tưởng hắn thích mình. Ai ngờ đến khi tốt nghiệp thì lại dắt tay con gái nhà giàu ra nước ngoài du học.”
“Là mấy bạn học khác nói cho mình biết, mình gọi điện cho hắn thì phát hiện mình bị chặn số rồi.”
Diệp Tử bĩu môi: “Chuẩn bài đàn ông tồi rồi còn gì nữa.”
Diêu Thanh Chi nhắc nhở: “Mọi người đừng quan tâm đến hắn, nếu hắn có đến tiếp cận để chào bán thiết bị y tế, cứ từ chối thẳng là được.”
Mọi người lập tức quay sang nhìn bác sĩ Tề Gia Hằng.
Anh luống cuống xua tay: “Chuyện thiết bị y tế không phải do tôi phụ trách, tìm tôi cũng vô ích.”
Diêu Thanh Chi bật cười: “Đấy, cứ nói vậy là xong. Ngày xưa không hiểu sao mình lại mù quáng đến mức thích một gã buồn nôn như thế.”
Hàn Phi vỗ vai cô một cái: “Thôi mà, ai mà chưa từng có lúc mù quáng đâu.”
Sau khi ăn gần xong, Diêu Thanh Chi đứng dậy đi vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cô bất ngờ thấy Hạ Sở Ly đứng ngoài cửa đang hút thuốc.
Thấy cô, anh ta vội vàng dụi tắt điếu thuốc lên cát trong thùng rác gần đó.
Cười nói: “Thanh Chi, em thật sự thay đổi nhiều quá.”
Anh ta suýt nữa thốt ra “xinh hơn, quyến rũ hơn”.
Trong trí nhớ của Hạ Sở Ly, Diêu Thanh Chi trước kia gầy đét như cây sậy, xinh thì có xinh, nhưng anh ta vốn thích kiểu phụ nữ đầy đặn.
Còn bây giờ, Diêu Thanh Chi hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của anh ta.
Nãy giờ ngồi quan sát kỹ, anh ta còn nhận ra bộ đồ công sở trên người Diêu Thanh Chi là của một thương hiệu ngoại quốc – cả bộ ít nhất cũng vài vạn tệ.
Xem ra, chế độ đãi ngộ của Bệnh viện Đức Khang đúng là không tệ.