Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 446

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diêu Thanh Chi lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Sở Ly một cái, “Anh cũng thay đổi nhiều đấy.”

Trở nên bóng bẩy nhầy nhụa, khiến người ta buồn nôn.

Hạ Sở Ly lại không nhận ra cô đang mắng mình, còn cười nói:

“Đúng vậy, chúng ta đều đã thay đổi, nhưng có một số thứ vẫn không đổi. Thanh Chi, thật ra, mấy năm qua ở nước ngoài anh luôn muốn liên lạc với em, nhưng lại sợ em không chịu để ý tới anh. Năm đó anh không nên bỏ đi như thế.”

“Anh thật sự rất hối hận, vì thế mới trở về. Thanh Chi, để anh nói thật với em, lần này anh về nước là vì em.”

“Dừng lại đi.” Diêu Thanh Chi ngắt lời, “Hạ Sở Ly, anh không biết tôi đã kết hôn rồi à?”

Hạ Sở Ly sững người, kinh ngạc há hốc miệng.

Diêu Thanh Chi nói tiếp: “Anh không biết sao? Tôi còn tưởng mấy người bạn học lắm lời của chúng ta đã kể cho anh nghe rồi chứ. Tôi không chỉ kết hôn, mà còn sinh con rồi. Đây, tôi vừa nghỉ thai sản xong, hôm nay là ngày đầu tiên quay lại đi làm.”

Hạ Sở Ly nhìn lại Diêu Thanh Chi, chợt hiểu ra vì sao cô lại đầy đặn hơn trước.

Là vì mới sinh con không lâu.

Nhưng anh ta không muốn tin, người con gái từng ngày ngày theo sau anh ta năm xưa lại có thể yêu người đàn ông khác.

Năm xưa Hạ Sở Ly chọn người phụ nữ khác là vì nhà Diêu Thanh Chi quá nghèo.

Không chỉ vậy, cha cô còn là một con nghiện cờ bạc.

Mẹ của Hạ Sở Ly kiên quyết phản đối.

Nói nếu anh cưới Diêu Thanh Chi, thì cả đời này phải gánh nợ cho cha cô ta.

Hạ Sở Ly vừa nghe đã sợ, nhà Diêu Thanh Chi không thể giúp gì, lại còn là gánh nặng, anh ta đâu phải ngốc.

Tự nhiên sẽ không nhảy vào vũng nước đục ấy.

Anh ta nheo mắt nhìn Diêu Thanh Chi, “Vậy những bộ quần áo trên người em là tiền chồng em mua cho à?”

Diêu Thanh Chi nhún vai, “Đúng vậy. Anh cũng biết đấy, nhà tôi nghèo như vậy, ba tôi lại là kẻ ham cờ bạc, với chút lương của tôi thì phải tiết kiệm nửa năm mới mua nổi một bộ như thế này. Tôi sao mà nỡ mua chứ.”

Hạ Sở Ly không ngờ Diêu Thanh Chi lại vì tiền mà “bán” bản thân.

Anh ta tưởng tượng chồng của cô chắc chắn hơn cô mười mấy tuổi, hoặc già hơn nữa.

Lại còn là loại hói đầu, bụng phệ, kiểu đại gia điển hình.

“Tôi còn tưởng em khác với mấy người phụ nữ khác.” Anh ta đầy đau đớn nói: “Tôi nghĩ em sẽ không vì tiền mà bán rẻ bản thân.”

Diêu Thanh Chi nhíu mày.

Cái quái gì vậy!

Hạ Sở Ly không lẽ tưởng cô đang dựa dẫm đại gia?

Nhưng cô chẳng buồn giải thích, chẳng hề quan tâm anh ta nghĩ gì, liền xoay người rời đi.

Kết quả là, tối hôm đó, Diêu Thanh Chi nhận được vô số tin nhắn từ các bạn học thời đại học, toàn là hỏi cô có phải đang dựa vào đại gia không.

Cô tức điên lên.

Thế là dứt khoát trả lời: Phải, đúng là cô đang dựa dẫm đại gia đấy.

Sau câu trả lời đó, cả nhóm bỗng yên ắng hẳn.

Diêu Thanh Chi tưởng mọi chuyện thế là qua rồi.

Dạo gần đây cô cũng bận rộn, công việc ở khoa cấp cứu bận hơn cô tưởng rất nhiều.

Mỗi ngày đến viện là bắt đầu quay cuồng, đến giờ nghỉ trưa cũng phải tranh thủ chợp mắt một chút, mới đủ sức làm việc buổi chiều.

Buổi chiều lại tiếp tục công việc không ngơi nghỉ.

Tối về nhà còn phải chơi với con gái một lát, chơi với con xong còn phải “chơi” với chồng.

Diêu Thanh Chi phát hiện từ khi Tần Lãng ở nhà làm ông bố nội trợ, nhu cầu sinh lý của anh ấy tăng lên rõ rệt.

Gần như tối nào cũng “đòi hỏi” ít nhất một lần, và phải dày vò cả tiếng đồng hồ mới chịu tha cho cô.

 

Thỉnh thoảng còn là Tần Lãng bế cô đi tắm rửa sạch sẽ.

Với lịch trình bận rộn như vậy, cô gần như quên hẳn chuyện chạm mặt Hạ Sở Ly hôm nọ.

Nhưng sau lần tình cờ đó, Diêu Thanh Chi càng thấy bản thân thật may mắn khi gặp được Tần Lãng.

 

Người đàn ông này không ghét bỏ gia cảnh nghèo khó của cô, còn bỏ tiền giúp cô giải quyết món nợ của người cha nghiện cờ bạc.

Anh kéo cô ra khỏi bóng tối, cho cô một mái ấm đầy ấm áp, còn có vinh hoa phú quý.

Tất cả những điều này, trước đây cô chưa từng dám mơ đến.

Đến mức đôi khi thức dậy, phản xạ đầu tiên của cô là đưa tay sờ xem Tần Lãng có đang nằm bên cạnh không.

Cô thật sự sợ một ngày nào đó tỉnh lại, phát hiện mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Tối hôm đó, sau khi ân ái xong, Tần Lãng bế cô vào phòng tắm rửa sạch, rồi lại quay về giường nằm xuống.

Diêu Thanh Chi bất chợt nhớ tới tên khốn Hạ Sở Ly.

Cô vô thức ôm chặt lấy Tần Lãng, áp má vào lồng ngực anh, cố ý hỏi:

“Anh có khi nào sẽ vì người phụ nữ khác mà ly hôn với em không?”

Tần Lãng hơi sững người, rồi ôm chặt lấy cô, bật cười hỏi lại:

“Sao tự dưng em lại hỏi kiểu này? Câu này đáng ra là anh hỏi em mới phải. Anh giờ cả ngày ở nhà chăm con, có thời gian đâu mà gặp người phụ nữ khác chứ.”

Diêu Thanh Chi làm nũng, “Không chịu trả lời thẳng, tức là có khả năng sẽ vì người khác mà ly hôn với em rồi.”

Tần Lãng cúi xuống cắn nhẹ môi cô một cái.

“Đừng có gán mũ oan cho anh. Đừng quên, lần đầu tiên của anh là dành cho em. Nếu anh muốn tìm người khác, còn giữ lần đầu cho em làm gì?”

Diêu Thanh Chi mím môi cười.

“Giờ thì hài lòng rồi chứ?” Tần Lãng nhìn người trong lòng đang cười trộm, “Xem ra hôm nay em đi làm cũng không mệt lắm nhỉ, vậy thì làm thêm hiệp nữa nhé.”

Diêu Thanh Chi vội ngăn lại, “Không đâu! Em còn phải đi làm ngày mai đó.”

Tần Lãng đã đè cô xuống, “Anh mặc kệ, là em tự chuốc lấy.”

Diêu Thanh Chi: “Gần đây có phải mẹ nấu thuốc bổ gì cho anh uống không vậy? Sao anh lại sung sức thế chứ?”

Tần Lãng: “Mẹ còn bận chăm Yên Yên hai tư trên hai tư giờ, lấy đâu ra thời gian lo cho anh.”

Anh tuyệt nhiên sẽ không nói cho Diêu Thanh Chi biết rằng—lý do thực sự là vì anh đã “nhịn” suốt nửa năm, suýt chút nữa thì nghẹn chết, giờ đương nhiên phải “bù lại” cho đã.

Tần Lãng lại dày vò thêm một tiếng đồng hồ nữa mới chịu buông tha cho Diêu Thanh Chi.

Lần này, cô vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.

Tần Lãng dở khóc dở cười, đành đi vào phòng tắm lấy khăn ra lau người cho vợ.

Anh vốn không muốn Diêu Thanh Chi đi làm, bởi lương cô chẳng đáng là bao, nhà họ lại không thiếu tiền.

Nhưng Diêu Thanh Chi lại thực sự đam mê công việc bác sĩ, chỉ cần là việc cô thích, Tần Lãng đều sẵn lòng ủng hộ.

Thế nên anh mới từ chức, ở nhà làm nội trợ, đồng hành cùng con gái khôn lớn.

Đợi vài năm nữa, khi con vào học, anh sẽ về tiếp quản công ty của cha mình.

Sau một đêm bị “dày vò” hai lượt, hôm sau đi làm, Diêu Thanh Chi ngáp ngắn ngáp dài.

Diệp Tử không nhịn được trêu ghẹo, “Thanh Chi, tối qua Tần Lãng không cho cậu ngủ à?”

Diêu Thanh Chi đang ngáp dở, suýt thì nghẹn thở, mặt lập tức đỏ bừng.

Diệp Tử cười hì hì chẳng chút kiêng dè, “Không cần xấu hổ, mình hiểu mà.”

Lạc Ninh cố ý trêu Diệp Tử, “Cậu tưởng ai cũng mặt dày như cậu chắc?”

Diêu Thanh Chi nháy mắt tinh nghịch với hai cô bạn thân, “Nói thật chứ, mình thấy hai cậu mới là khổ nhất ấy. Thừa Uyên với Trì Húc nhìn qua là biết dạng khỏe mạnh, sung sức, Tần Lãng mà đem so thì kém xa luôn.”

Diệp Tử thở dài một hơi.

“Hồi mới cưới chừng hai ba tháng đúng là khủng khiếp thật, tối nào cũng phải quần nhau bốn năm lần, mình suýt bị hành cho phát điên.”

“Giờ thì đỡ rồi, một tuần nhiều thì ba bốn lần, còn nếu anh ấy có nhiệm vụ thì có khi chỉ một hai lần.”

Diêu Thanh Chi bật cười, liếc sang Lạc Ninh: “Lạc Ninh, nhà cậu thì sao? Cậu với Thừa Uyên vẫn còn… không?”

Lạc Ninh mỉm cười, “Có chứ, nhưng cũng tiết chế hơn rồi. Anh ấy thường xuyên tăng ca, với cả dạo gần đây mình không tiện, anh ấy cũng lo, lần nào cũng cẩn thận lắm.”

Diêu Thanh Chi đồng cảm gật đầu, “Hồi mình mang bầu, Tần Lãng cũng giống vậy, giờ chắc anh ấy đang cố bù lại đây.”

Bình Luận (0)
Comment