Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 459

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trì Húc đỏ mặt, nghẹn lời không nói được gì.

Trong lòng Diệp Tử đang ngùn ngụt lửa giận, nhưng cô không muốn cãi nhau với Trì Húc nên đứng dậy đi vào thư phòng, khóa trái cửa bên trong để chơi game.

Thấy Diệp Tử vào thư phòng, Trì Húc nghĩ cô không muốn nhìn thấy mình nên thu dọn đồ đạc rồi đến đơn vị làm việc.

Đêm đó, Diệp Tử ngủ trong thư phòng, còn Trì Húc thì lại ngủ một đêm ở văn phòng.

Cả hai không ai liên lạc với ai.

Sáng hôm sau, Diệp Tử dậy mới phát hiện Trì Húc không ở trong phòng ngủ.

Cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, nên cô không xuống ăn sáng, rửa mặt thay đồ xong liền trực tiếp đến bệnh viện.

Những ngày sau đó, hai người cố ý tránh mặt nhau, không ai về nhà ăn tối.

Về đến nhà, Diệp Tử tắm xong là vào thư phòng chơi game.

Trì Húc về nhà không thấy ai, cũng tắm rửa thay đồ rồi đi ra ngoài.

Cả hai đều đang âm thầm giằng co.

Một tuần sau, Lạc Ninh mới biết được tâm trạng Diệp Tử không ổn từ Diêu Thanh Chi.

Nhưng Diệp Tử không chịu nói, mà Diêu Thanh Chi thì lại không đành lòng nhìn cô ngày càng gầy gò hốc hác, nên đành liên hệ với Lạc Ninh.

Lạc Ninh liền kiếm cớ, nhân dịp Diệp Tử nghỉ phép, mời cô đến nhà họ Lục chơi.

Sáng hôm đó, Diệp Tử vừa ngủ dậy đã ra khỏi nhà với cái bụng rỗng, lái xe đến biệt thự ngoại ô của nhà họ Lục để thăm Lạc Ninh và các bé.

Trên đường đi, cô ghé vào một cửa hàng mua hai thùng trái cây, lại tìm một cửa hàng mẹ và bé để chọn mua quần áo và đồ chơi cho hai bé.

Vừa đến nơi, nhìn thấy hai nhóc tì đáng yêu, tâm trạng cô lập tức tốt lên.

Bế xong một bé lại muốn bế bé còn lại, thật sự là không nỡ buông tay.

Lạc Ninh đùa cô, “Đã thích đến vậy thì mau sinh một đứa đi, chỉ sợ đến lúc đó lại thấy phiền thôi.”

Ai ngờ Diệp Tử lại buột miệng, “Mình đang định ly hôn rồi.”

Đây là lần đầu tiên Lạc Ninh nghe Diệp Tử nhắc đến từ “ly hôn”, cô mới nhận ra chuyện giữa Diệp Tử và Trì Húc không hề đơn giản.

Nhưng cô không hỏi thẳng, mà chuyển đề tài: “Cậu ăn sáng chưa?”

Diệp Tử lắc đầu, đùa rằng: “Mình lo đến gặp bọn nhỏ quá, chẳng buồn ăn gì cả.”

Lạc Ninh liền bảo quản gia chuẩn bị bữa sáng, giao hai bé cho bà nội và bảo mẫu trông, còn mình thì đi ăn sáng cùng Diệp Tử.

Hai người đến phòng ăn nhỏ, bữa sáng đã được bày sẵn, rất phong phú.

Lạc Ninh kéo Diệp Tử ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.

Nói về tình hình của các bé, còn kể mấy chuyện kỳ quặc gần đây ở phòng cấp cứu.

Khi gần ăn xong, Lạc Ninh mới hỏi: “Thanh Chi nói gần đây cậu tâm trạng không tốt, có chuyện gì vậy? Nói với mình đi?”

Vừa nghe xong, mắt Diệp Tử liền đỏ hoe.

Lạc Ninh giật mình, vội rút khăn giấy đưa cho cô.

Dịu giọng an ủi: “Mình không biết là chuyện gì, nhưng mình tin chắc chắn là lỗi của Trì Húc. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Nghe câu ấy, lòng Diệp Tử dịu đi đôi chút, cô lau khoé mắt rồi bắt đầu kể:

“Mình cũng không hiểu rốt cuộc là sao, tuần trước sau khi từ chỗ cậu về, anh ấy liền chất vấn mình có phải đi ăn với Lăng Hạo Nhiên không, nói là thấy Hạo Nhiên đăng trạng thái nói đã trở về.”

“Hôm sau tuy anh ấy có xin lỗi, nhưng thái độ rất qua loa, khiến mình giận quá nên vào thư phòng chơi game. Từ hôm đó đến giờ, anh ấy không về nhà ngủ nữa.”

Lạc Ninh ngạc nhiên: “Cả tuần nay đều ngủ ở văn phòng à?”

 

 

Lạc Ninh: “Có thể là đi làm nhiệm vụ không?”

Diệp Tử lắc đầu: “Không đâu, nếu anh ấy có đi làm nhiệm vụ thì nhất định sẽ nói với mình hoặc ba mẹ chồng, mà ba mẹ chồng cũng sẽ nói lại cho mình biết. Nhưng mấy hôm nay, thái độ của họ cũng rất kỳ lạ, lạnh nhạt với mình.”

“Lạc Ninh, dạo này mình cứ nghĩ mãi, có khi nào mình đã sai khi kết hôn với Trì Húc? Nếu hôn nhân là như thế này, thì thà sống một mình còn hơn, ít nhất không bị người khác làm mình tức giận.”

“Vì anh ấy, mình không dám giữ liên lạc với bạn khác giới, sợ anh ấy ghen, sợ anh ấy nổi giận. Anh ấy thật sự rất nhỏ nhen, cao to gần mét chín mà lòng dạ hẹp hòi như cái kim vậy.”

Lạc Ninh trầm ngâm: “Có khi nào giữa hai người đang hiểu lầm gì không? Chuyện nhỏ như vậy mà thành ra thế này, hay là cậu thử nói chuyện với anh ấy?”

Diệp Tử nhếch môi: “Mình không đời nào cúi đầu trước anh ấy, mà hiểu lầm gì chứ? Mình đi làm đã mệt mỏi đủ rồi, về nhà còn phải nhìn sắc mặt anh ấy, không chỉ là anh ấy…”

Lời đến miệng, cô lại nuốt vào.

Lạc Ninh liếc cô: “Mẹ chồng cậu cũng tỏ thái độ với cậu à?”

Diệp Tử: “Cũng không hẳn là tỏ thái độ, chỉ là từ sau chuyện Vương Dung, mình cảm thấy bà có vẻ không hài lòng với mình, không còn thân thiết như trước nữa. Dạo này mình nói không ăn nổi, bà cũng chẳng nói gì.”

“Cũng không nhắc đến chuyện của Trì Húc. Nói chung bọn mình sống cùng nhà mà như người xa lạ.”

Lạc Ninh đưa tay vỗ nhẹ lưng bạn, giọng đầy thương xót: “Nhưng cậu cũng không thể cứ giằng co mãi thế này, tự mình dày vò bản thân, tâm trạng lúc nào cũng nặng nề, lâu dần sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng đấy.”

Diệp Tử bĩu môi: “Mình cũng không biết anh ấy còn tình cảm với mình không nữa. Mình đã không còn cảm nhận được anh ấy yêu mình nữa rồi. Giờ mình chỉ thấy may là bọn mình chưa có con, nếu ly hôn cũng bớt rắc rối.”

Lạc Ninh: “Mình biết cậu đang nói trong lúc tức giận, ly hôn đâu phải nói là làm được ngay. Cậu quên rồi à, hai người từng vượt bao nhiêu khó khăn mới đến được với nhau, nghĩ lại xem.”

Diệp Tử: “Mình mấy hôm nay vẫn nghĩ mãi về chuyện hồi đó. Có lẽ ngay từ đầu, mình nên nghe lời ba mình, đúng là… hôn nhân nên nghe lời cha mẹ mới phải.”

“Dừng lại nào,” Lạc Ninh ngắt lời Diệp Tử, “Phần lớn hôn nhân đều chẳng mấy khi yên ả, nếu khi đó cậu chọn Lăng Hạo Nhiên thì chưa chắc đã sống hạnh phúc.”

“Cậu nhìn đi, Lăng Hạo Nhiên suốt ngày bận rộn quay phim, một người đàn ông không chịu yên ổn ở nhà như thế, cậu nghĩ mình sẽ hạnh phúc sao? Huống hồ cậu chịu nổi cảnh mấy fan nữ suốt ngày gọi anh ta là ‘ông xã’ à?”

Diệp Tử đáp: “Mình không có ý đó, cũng sẽ không chọn Lăng Hạo Nhiên đâu, mình chỉ muốn sống một mình thôi.”

Lạc Ninh bất lực cười, “Được rồi, mấy lời cậu nói giờ đều là trong lúc giận dỗi cả. Theo mình thấy, hai người các cậu chỉ đang giận nhau mà thôi. Nói trắng ra là, hai người đều trẻ con, hơi bị ấu trĩ, lúc yêu nhau cũng hay giận dỗi nhau vậy mà.”

“Cưới rồi mà vẫn thích giận lẫy, chẳng phải đó là kiểu ở chung của hai người sao?”

Diệp Tử thở dài, “Cậu nói đúng, nhưng vẫn có điểm khác. Trước kia anh ấy biết nhận thua trước để dỗ mình, còn bây giờ, đến xin lỗi cũng hời hợt cho có, chi bằng đừng xin lỗi còn hơn.”

Lạc Ninh cũng không biết nói gì thêm.

Diệp Tử hiểu rõ chuyện giữa cô và Trì Húc cuối cùng vẫn phải do hai người tự giải quyết, nên cũng chủ động chuyển chủ đề.

Hai người ăn sáng xong thì cùng nhau chơi với bọn trẻ.

Đến trưa, Diệp Tử ăn cơm ở nhà họ Lục rồi mới rời đi, nói là muốn về nhà mẹ đẻ thăm mẹ.

Trên đường về, ngang qua trung tâm thương mại, cô tiện tay đỗ xe vào định mua vài bộ quần áo chuyển mùa.

Thế nhưng vừa bước vào trung tâm thương mại, cô lại không tự chủ đi thẳng về phía khu đồ nam, chọn cho Trì Húc mấy bộ quần áo và hai đôi giày.

Còn có cả đồ lót và tất các loại nữa.

Mua xong, cô đang định lên tầng trên xem đồ nữ thì bất ngờ nghe có người gọi tên mình: “Diệp Tử.”

Không cần quay lại, cô cũng nhận ra giọng của Lăng Hạo Nhiên.

Cô xoay người lại, thấy Lăng Hạo Nhiên đang đi cùng một người đàn ông, trông giống trợ lý.

Cô mím môi cười nhạt: “Trùng hợp thật.”

Bình Luận (0)
Comment