Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 460

Lăng Hạo Nhiên nhìn mấy túi đồ trên tay cô, hỏi: “Mua quần áo cho Trì Húc à?”

Nghe vậy, Diệp Tử bỗng thấy lòng có chút khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn cố nở nụ cười: “Ừ, đúng thế.”

Lăng Hạo Nhiên nhìn ra được cô có điều gì đó không ổn, im lặng chốc lát rồi hỏi: “Em có vội không? Cùng đi uống ly cà phê nhé?”

Diệp Tử nghĩ bụng, nếu Trì Húc đã nghi ngờ cô lén lút gặp gỡ Lăng Hạo Nhiên, vậy thì cô cứ làm đúng như ý anh cho rồi.

Cho tức chết luôn.

Thế là cô mỉm cười đáp lại: “Được thôi.”

Lăng Hạo Nhiên không ngờ cô lại đồng ý dứt khoát đến thế, liền quay sang bảo trợ lý: “Giúp cô Diệp cầm đồ.”

Trợ lý vội vàng tiến tới nhận lấy mấy túi đồ từ tay Diệp Tử.

Ba người cùng nhau đi về phía quán cà phê phía trước, chỉ cách đó khoảng 500 mét. Đây là trung tâm thương mại cao cấp nên lượng khách không quá đông.

Vào trong quán, trợ lý chọn một chỗ yên tĩnh rồi để hai người ngồi xuống.

Hỏi Diệp Tử thích uống gì xong thì quay ra gọi đồ cho ba người.

Lăng Hạo Nhiên chờ trợ lý đi khỏi rồi hỏi: “Sao lại đi dạo một mình thế?”

Diệp Tử thành thật đáp: “Tôi cũng không định đi dạo gì đâu, hôm nay tới thăm Lạc Ninh và bọn nhỏ, vừa ăn trưa với nhà cô ấy xong, định ghé qua nhà ba mẹ. Trên đường về tiện ngang trung tâm thương mại nên ghé qua xem một chút.”

Lăng Hạo Nhiên gật đầu: “Tôi còn đang định hỏi, Lạc Ninh sinh chưa? Là con trai hay con gái?”

“Là một cặp sinh đôi, một trai một gái, cực kỳ đáng yêu.” Nhắc đến bọn nhỏ, Diệp Tử liền hào hứng hẳn lên.

Cô chủ động lấy điện thoại ra cho Lăng Hạo Nhiên xem mấy tấm hình và video vừa chụp.

Lăng Hạo Nhiên nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu như thế thì không khỏi cảm thán: “Lục tổng đúng là quá may mắn.”

Diệp Tử cười: “Chứ sao nữa, mấy đứa nhỏ đáng yêu đến không nỡ rời tay.”

Trợ lý lúc này mang cà phê tới, còn mua thêm không ít bánh ngọt và kem.

Diệp Tử liền đưa điện thoại cho trợ lý, vui vẻ nói: “Anh đẹp trai, giúp tôi với Hạo Nhiên chụp tấm hình nhé? Nhớ chụp cả bàn đồ ăn này luôn nha.”

“OK.” Trợ lý nhận điện thoại, nói với Lăng Hạo Nhiên: “Anh Hạo Nhiên, anh ngồi sát qua bên cô Diệp đi.”

Lăng Hạo Nhiên không suy nghĩ nhiều, rất tự nhiên ngồi sang bên cạnh Diệp Tử.

Diệp Tử cầm ly kem đưa vào tay Lăng Hạo Nhiên: “Ăn một miếng đi, kẻo người ta tưởng tôi đi theo đuổi idol mất.”

Lăng Hạo Nhiên bật cười, ngoan ngoãn ăn một thìa.

Diệp Tử cũng lấy một ly kem khác ăn một miếng, hai người cùng cầm kem tạo dáng chụp ảnh.

Trợ lý chụp liên tục vài tấm, để hai người chọn một tấm đẹp nhất, còn dùng app trong điện thoại Diệp Tử để chỉnh sửa chút.

Sau đó bảo Diệp Tử gửi ảnh cho Lăng Hạo Nhiên, hai người cùng đăng lên trang cá nhân.

Lăng Hạo Nhiên ghi chú thích: “Lâu ngày gặp lại bạn cũ, thật nhớ quá.”

Diệp Tử thì ghi: “Tuyên bố: Tôi không theo đuổi idol đâu nha.”

Sau khi đăng xong, cô tắt âm điện thoại rồi nhét luôn vào túi xách.

Không hiểu sao, sau khi làm xong việc này, tâm trạng cô bỗng trở nên tốt hơn hẳn.

Suốt một năm qua, vì Trì Húc, cô đã cắt đứt liên lạc với rất nhiều bạn bè, đặc biệt là bạn khác giới.

Vì bạn bè từ nhỏ của cô đều là con cháu nhà giàu, mà Trì Húc lại xuất thân bình thường, lại sĩ diện, sợ anh mặc cảm nên cô chẳng dám dẫn anh tham gia các buổi tụ tập.

Mình tự đi thì lại sợ anh nghĩ ngợi lung tung, thế là cô dứt khoát không đi luôn.

Điều khiến Diệp Tử buồn là, vì muốn để tâm tới cảm xúc của Trì Húc, cô đã nhượng bộ rất nhiều, nhưng dường như anh lại chẳng hề trân trọng.

Cho nên, ngay khoảnh khắc này, Diệp Tử quyết định — từ nay, cô sẽ không quan tâm đến cảm xúc của Trì Húc nữa, cô muốn sống là chính mình.

Lăng Hạo Nhiên thấy cô có hứng thú với việc anh đi quay phim nên bắt đầu kể lại sinh động như thật, hai người trò chuyện vui vẻ tới mức quên cả thời gian.

Còn bên kia, Trì Húc đang ở đơn vị, vừa rảnh rỗi liền vô tình lướt thấy bài đăng của vợ mình và Lăng Hạo Nhiên cùng lúc.

Anh lập tức bật dậy khỏi ghế.

Ngọn lửa trong lòng bùng lên dữ dội.

Đặc biệt là khi thấy Diệp Tử cười rạng rỡ đến thế.

Nghĩ đến việc mấy ngày nay cô lạnh nhạt với anh, nhưng lại vui vẻ bên Lăng Hạo Nhiên, còn đăng ảnh chung lên mạng xã hội.

Cô dường như chưa bao giờ đăng ảnh thân mật nào như vậy với anh – người chồng danh chính ngôn thuận.

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Càng nghĩ, Trì Húc càng thấy tức.

Không lẽ Diệp Tử thực sự thay lòng rồi?

Uống thuốc tránh thai, lại còn hẹn hò với Lăng Hạo Nhiên, cộng thêm những chuyện trước đó, rõ ràng là có điều bất thường.

Anh không thể ngồi yên thêm được nữa, lập tức phóng to ảnh lên, thấy được tên quán cà phê, liền tức tốc chạy xe đến trung tâm thương mại.

Hai mươi phút sau, anh có mặt ở quán cà phê đó.

Khí thế hừng hực lao đến trước mặt Diệp Tử và Lăng Hạo Nhiên.

Lăng Hạo Nhiên thấy Trì Húc đột nhiên xuất hiện thì có phần bất ngờ, đứng dậy chào hỏi: “Trì Húc, sao cậu lại đến đây?”

Trì Húc liếc nhìn Diệp Tử đang ngồi với gương mặt lạnh tanh, kéo ghế ngồi xuống, phản hỏi: “Tôi đến thì có gì sai?”

Nụ cười trên mặt Lăng Hạo Nhiên đông cứng lại, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó.”

Nói rồi quay sang nhắc trợ lý: “Gọi giúp Đội trưởng Trì một ly cà phê.”

Trợ lý rất hiểu ý, lập tức đứng dậy đi gọi đồ.

Trì Húc nhìn mấy túi đồ bên cạnh chỗ Diệp Tử, rồi quay sang nhìn Lăng Hạo Nhiên.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Anh Lăng, vậy hôm nay là anh rủ vợ tôi đi mua sắm giúp anh sao?”

Diệp Tử trừng mắt nhìn Trì Húc, khuôn mặt lộ rõ sự tức giận.

Lăng Hạo Nhiên nhìn mấy túi đồ đó, vội vàng giải thích: “Trì Húc, cậu hiểu lầm rồi. Đúng là tôi đến đây mua sắm, nhưng tôi đâu biết Diệp Tử cũng đến. Chúng tôi tình cờ gặp nhau, không tin cậu có thể hỏi trợ lý tôi.”

“Tôi vừa mới đến là gặp cô ấy ngay, còn chưa kịp mua gì đâu. Mấy món đồ đó là cô ấy mua cho cậu đấy, không tin thì cậu nhìn kỹ đi, cậu cao gần mét chín, còn tôi chỉ có mét tám thôi.”

Trì Húc sững lại, quay sang nhìn Diệp Tử: “Những thứ đó… là mua cho anh thật sao?”

Diệp Tử trừng mắt nhìn Trì Húc, không nói một lời.

Lăng Hạo Nhiên liền lên tiếng: “Đúng rồi đấy, cậu nhìn đôi giày này xem, tôi mang size 42, cậu mang size bao nhiêu?”

Trì Húc nghiêng người cầm lấy một hộp giày mở ra, đúng là size 44 – đúng cỡ của anh, kiểu dáng cũng là mẫu anh thích.

Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.

Lăng Hạo Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đúng cỡ của cậu đúng không? Nếu vẫn không tin thì xem tiếp mấy bộ đồ kia đi.”

Trì Húc đóng hộp giày lại, cẩn thận cất vào, rồi cầm lên một túi đồ khác, lần lượt xem qua quần áo bên trong.

Đúng thật đều là size của anh, kiểu dáng cũng là gu anh thích.

Lăng Hạo Nhiên nói tiếp: “Diệp Tử bảo sáng nay tới nhà Lạc Ninh, còn cho tôi xem ảnh và video của bọn trẻ, cô ấy định về thăm ba mẹ, tiện đường qua trung tâm thương mại nên ghé vào mua đồ cho cậu.”

“Trì Húc, cậu có thể nghi ngờ tôi, nhưng cậu không thể nghi ngờ tình cảm của Diệp Tử dành cho cậu. Cậu không tin cô ấy đến vậy sao?”

Giờ thì Lăng Hạo Nhiên đã hiểu vì sao cảm xúc của Diệp Tử lại bất ổn như vậy.

Thì ra là tình cảm giữa cô và Trì Húc đang có vấn đề.

Vừa nãy Trì Húc chưa hỏi rõ ràng đã buông lời gay gắt như thế, khiến Lăng Hạo Nhiên cảm thấy anh ta rất không tôn trọng Diệp Tử.

Cứ như thể đang đi bắt gian tại trận vậy.

Trì Húc bị nghẹn lời, ngữ khí cũng mềm xuống: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên quá kích động như vậy.”

Diệp Tử bất ngờ đứng bật dậy, nói với Lăng Hạo Nhiên: “Tôi đi trước đây, sau này liên lạc lại sau.”

Dứt lời, cô không buồn liếc nhìn Trì Húc, xách túi rời đi.

Cả đống đồ cô mua cho Trì Húc cũng không thèm lấy theo.

Lăng Hạo Nhiên vội nhét tất cả vào tay Trì Húc: “Còn không mau đuổi theo đi? Trì Húc, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu không đi, tôi sẽ đi. Mặc kệ hai người đã kết hôn hay chưa.”

“Cậu dám, tôi bẻ gãy cổ cậu đấy!” Trì Húc vứt lại một câu, xách theo mấy túi đồ đuổi theo Diệp Tử.

Trợ lý của Lăng Hạo Nhiên lúc này mang cà phê trở lại thì thấy không còn ai ở chỗ ngồi, hỏi: “Anh Hạo Nhiên, cà phê làm sao đây?”

Lăng Hạo Nhiên liếc nhìn ly cà phê: “Mang đi nhờ nhân viên đóng gói lại, cậu uống từ từ nhé.”

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh lại đầy lo lắng cho Diệp Tử.

Lăng Hạo Nhiên hiểu rõ, một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối rất khó để duy trì. Anh xót xa cho Diệp Tử, nhưng lại chẳng dám quan tâm quá mức.

Bình Luận (0)
Comment