Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 461

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trợ lý nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lăng Hạo Nhiên. Anh luôn biết trong tim Lăng Hạo Nhiên có một người con gái.

 

Với những nữ minh tinh và fan nữ chủ động tiếp cận, anh đều mắt điếc tai ngơ.

Tất nhiên, người ngoài không ai biết chuyện này.

Thế nên vẫn có người cho rằng Lăng Hạo Nhiên là gay.

Lăng Hạo Nhiên cũng chẳng buồn giải thích, quay phim xong là về khách sạn đọc sách, đóng máy xong là lập tức về nhà.

“Anh…” – trợ lý do dự vài giây rồi mở lời – “Em thấy cô Diệp tính cách rất tốt, lại xinh đẹp, sao lại đi lấy một người thô lỗ như vậy chứ, chẳng biết tôn trọng gì cả.”

Những lời Trì Húc nói khi nãy trong quán ai cũng nghe thấy, khiến trợ lý bức xúc thay.

“Đừng nói linh tinh.” Lăng Hạo Nhiên nghiêm giọng ngắt lời.

“Đội trưởng Trì là Đội trưởng đội hình sự Phân cục Đông Thành, là một người anh hùng. Có thể anh ấy chỉ là đang ghen, vì yêu Diệp Tử, quan tâm đến cô ấy nên mới cư xử như vậy. Nếu không yêu thì đã chẳng kích động thế đâu.”

Trợ lý bĩu môi: “Nếu thật lòng yêu, thì nên tin tưởng đối phương. Dù thế nào cũng không nên chất vấn vợ mình kiểu đó giữa nơi công cộng, làm vậy là chẳng giữ chút thể diện nào cho cô Diệp cả.”

Lăng Hạo Nhiên hé môi, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

Bởi những điều trợ lý nói… cũng đúng.

Có điều, điều khiến Lăng Hạo Nhiên thắc mắc hơn lúc này là — Trì Húc trước giờ không hay phản ứng gay gắt như vậy.

Lần này là sao? Tại sao lại nổi giận đến thế?

Giữa hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên kia, Diệp Tử sau khi rời khỏi quán cà phê liền nhanh chân bước về phía thang máy.

Đúng lúc thang máy dừng tại tầng cô đang đứng.

Cô ấn nút, cửa mở ra.

Cô lập tức bước vào, nhấn nút đóng cửa và nút xuống tầng hầm B2.

Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị khép lại, Trì Húc bất ngờ lao tới.

Anh thở phào: “May quá, kịp rồi.”

Diệp Tử lườm anh một cái sắc lẹm.

Trì Húc cười khì, giơ mấy túi đồ trên tay lên: “Sao lại mua nhiều vậy cho anh? Nặng thế này, em mệt lắm phải không?”

Diệp Tử quay mặt đi, không đáp lời.

Trì Húc mặt dày tiếp tục nói: “Vừa nãy anh xin lỗi nhé. Tại anh thấy ảnh em đăng trên mạng, không kìm được nên chạy đến. Lúc đó anh bị giận quá làm mờ lý trí. Em mà thực sự có gì với cậu ta thì đã chẳng công khai đăng ảnh lên mạng rồi.”

“Với lại, em đâu thể thích cậu ta được, nếu thích thì năm đó đã chọn cậu ta rồi, đúng không?”

Anh lảm nhảm cả đống, Diệp Tử không thèm đáp lấy một câu.

Điều Trì Húc sợ nhất chính là bộ dạng này của cô. Anh thà cô mắng anh, thậm chí đánh anh cũng được.

Dĩ nhiên, anh sẽ không bao giờ đánh lại.

“Vợ ơi, nói với anh một câu đi mà? Em giận anh cả tuần rồi đấy, vẫn chưa nguôi sao?” – Trì Húc giọng rầu rĩ.

“Đinh”— cửa thang máy mở ra, Diệp Tử nhanh chóng bước ra ngoài.

Trì Húc lập tức đuổi theo, vừa đi vừa nhắc: “Vợ ơi đi chậm thôi, sàn trơn đấy, cẩn thận ngã. Em định về nhà mẹ đúng không? Anh đi cùng nhé, lâu rồi anh cũng chưa ghé.”

Diệp Tử vẫn im lặng, không nói một lời, đi tới chỗ đậu xe trong tầng hầm, mở khóa, lên xe, đóng cửa, khởi động xe.

Trì Húc thấy vậy, vội vàng chạy đến xe mình, lái xe theo.

Cứ thế, hai chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi tầng hầm trung tâm thương mại.

Trì Húc bám theo Diệp Tử tới tận cửa nhà ba mẹ vợ.

Rồi cùng cô vào nhà.

Mạnh Chiêu Đệ thấy con gái con rể đột ngột trở về thì mặt mày rạng rỡ.

Nhưng vừa nhìn sắc mặt con gái thì bà lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

“Mẹ, con về ở mấy hôm. Mẹ nói với dì giúp việc chuẩn bị cơm cho con nhé.” – Diệp Tử nói xong thì đi thẳng lên lầu, không có ý định dừng lại.

“Mẹ, con cũng ở lại vài hôm.” – Trì Húc mặt mày xám xịt, lập tức theo sau cô.

Mạnh Chiêu Đệ nhìn bóng hai vợ chồng khuất sau cầu thang, nhíu mày.

“Lại làm sao nữa đây? Lại cãi nhau à?” – Bà lẩm bẩm, lắc đầu thở dài, rồi đi vào bếp dặn dì giúp việc nấu cơm nhiều hơn một chút.

Còn chuyện hai đứa có thật sự ở lại không, bà cũng chẳng để tâm mấy.

Diệp Tử mở cửa phòng, vừa định đóng lại thì Trì Húc nhanh tay chặn cửa.

Diệp Tử lập tức buông tay, trừng mắt mắng: “Anh điên à? Nếu em mạnh tay một chút thì cánh tay này của anh tiêu luôn rồi đấy!”

Trì Húc cười: “Anh biết em không nỡ đâu.”

Anh len vào trong, rồi tự tay khóa trái cửa lại.

Diệp Tử tức đến nghẹn lời: “Anh ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh!”

Trì Húc nhìn cô vài giây, rồi bất ngờ quỳ xuống: “Vợ ơi, anh sai rồi, anh giận quá mất khôn mới thành ra như vậy.”

Anh vòng tay ôm lấy chân cô.

Diệp Tử giãy giụa, vừa đẩy anh ra vừa mắng: “Buông ra! Trì Húc! Đổi góc nhìn mà nói, chuyện này chứng tỏ anh không tin tưởng em! Đúng đấy! Em nói thẳng luôn, em cố ý đăng ảnh, cố ý thử phản ứng của anh!”

Trì Húc ngẩng đầu, cười toe toét: “Vợ ơi, vậy chứng tỏ em hiểu anh quá mà! Em thấy đấy, anh vừa thấy ảnh là nhảy dựng lên liền! Em còn chưa từng đăng ảnh thân mật với anh lên mạng bao giờ.”

“Giờ anh cũng muốn chụp, chụp ít nhất chín tấm, đăng nguyên cái chín ô liền. Sau này ngày nào cũng phải chụp.”

Diệp Tử trợn trắng mắt: “Trì Húc, anh lớn đầu rồi mà còn trẻ con vậy sao! Ngốc hết biết!”

Trì Húc cười khổ: “Vợ à, ở bên ngoài anh không như vậy đâu, chỉ khi đối mặt với em, anh mới trở nên như thế. Vợ ơi, là vì anh quá quan tâm em, nên chỉ cần dính đến em là anh không giữ nổi bình tĩnh.”

“Thật đấy, lúc làm việc anh hoàn toàn không như vậy đâu. Vợ à, tha thứ cho anh đi mà?”

Cơn giận trong lòng Diệp Tử dịu xuống phần nào, nhưng vẫn chưa hết hẳn.

“Buông ra, em mệt rồi, em muốn nằm nghỉ một lát.”

Nghe vậy, Trì Húc lập tức buông tay đứng dậy, đột nhiên bế bổng cô lên theo kiểu công chúa.

Diệp Tử giãy giụa, tức tối: “Anh làm gì thế? Thả em xuống! Em có chân, em tự đi được!”

Trì Húc bế cô đến giường, nhẹ nhàng đặt xuống.

Diệp Tử trừng mắt nhìn anh một cái đầy giận dữ, rồi quay người lại, cuộn mình vào chăn, trùm kín đầu.

Nhưng ngay giây sau, có một người sát lại gần, ôm lấy cô từ phía sau.

Trì Húc thì thầm: “Vợ ơi, đừng trùm chăn kín quá, ngộp thở đấy. Mở ra hít thở chút đi.”

Diệp Tử không muốn đáp lời.

Trì Húc suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vợ này, nếu thật sự em không muốn có con, thì thôi mình không sinh cũng được, làm DINK cũng ổn mà.”

Diệp Tử khựng lại, kéo chăn xuống, quay sang nhìn anh: “Anh nói gì cơ? Em bao giờ nói là không muốn sinh con?”

Trì Húc lắp bắp: “…Không phải sao? Anh thấy trong thùng rác ngoài phòng khách có vỏ hộp thuốc tránh thai, chẳng phải là của em à?”

Diệp Tử lập tức hiểu ra: “Hóa ra mấy hôm nay anh cư xử kỳ lạ là vì chuyện đó? Anh nghĩ em uống thuốc tránh thai vì không muốn sinh con? Khoan đã… chẳng lẽ… anh nghi ngờ em muốn đến với Lăng Hạo Nhiên nên không muốn sinh con cho anh?”

Trì Húc không dám trả lời.

Diệp Tử trừng mắt nhìn anh vài giây, vớ lấy chiếc gối bên cạnh, nện tới tấp vào người anh.

Vừa đánh vừa mắng: “Anh không đi làm biên kịch thật là phí tài! Em uống thuốc tránh thai là vì kinh nguyệt không đều, mà kinh nguyệt không đều thì rất khó có thai! Nên bọn mình cưới lâu vậy rồi em mới chưa mang thai được!”

“Thanh Chi kê đơn cho em, bảo em uống ba tháng để điều hòa lại kinh nguyệt, rồi mới bắt đầu chuẩn bị mang thai!”

Trì Húc vội giữ lấy gối: “Vậy là… là em uống thuốc để dễ mang thai hơn à? Anh cứ tưởng… tưởng em không muốn sinh con nên mới uống thuốc. Vợ ơi, anh sai rồi, anh thật sự không biết thuốc tránh thai còn dùng để điều hòa kinh nguyệt…”

Diệp Tử tức đến phát run, tung một cú đá vào người Trì Húc.

Trì Húc không tránh, cố tình để bị đá, còn hét lên: “Á!” một tiếng rồi ngã lăn ra giường.

Bình Luận (0)
Comment