Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 470

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Bắc Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mẹ mình, dường như đang chờ Lý Hương Cúc quyết định.

Lương Vi Vi cũng nhận ra, trong nhà họ Lạc, bà nội là người có tiếng nói cuối cùng.

Đúng lúc này, Lạc Ninh xách hai túi thực phẩm bổ dưỡng bước vào, mỉm cười nói:

“Đông đủ cả rồi à? Bà nội, mọi người đến lúc nào vậy ạ?”

Lý Hương Cúc quay lại đáp:

“Bọn bà vừa mới tới, trong tay cháu là gì thế?”

Lạc Ninh đặt hai túi đồ lên tủ đầu giường:

“Đây là đồng nghiệp bên khoa cấp cứu mua cho Lạc Thần.”

Lạc Thần hơi bất ngờ:

“Đồng nghiệp của chị tốt thật, thay em cảm ơn họ nhé.”

Lý Hương Cúc liếc nhìn Lương Vi Vi, rồi nói với Lạc Ninh:

“Cháu tới đúng lúc lắm, Lạc Thần, cháu lặp lại chuyện vừa nãy với chị họ cháu đi.”

Lạc Thần từ trước tới nay vẫn có chút sợ Lạc Ninh, giờ phút này liền trở nên căng thẳng, lắp bắp nói:

“Chị… chị họ, em… em muốn kết hôn với Vi Vi.”

Lạc Ninh nhướng mày, quay sang nhìn Lương Vi Vi:

“Lạc Thần ép em à?”

Lương Vi Vi lập tức lắc đầu:

“Không phải đâu, là em chủ động đề nghị.”

Điều này khiến Lạc Ninh hơi bất ngờ, cô mỉm cười:

“Vi Vi, kết hôn không phải trò đùa, một cuộc hôn nhân không có tình cảm thì khó bền lâu. Lạc Thần cứu em là chuyện tốt, nhưng không có nghĩa là em phải lấy thân báo đáp.”

“Bây giờ thời đại khác rồi, nhà bọn chị cũng sẽ không ép em làm vậy.”

Lương Vi Vi đỏ bừng cả mắt:

“Thật sự không phải vì chuyện anh ấy cứu em đâu, mà là vì em thấy anh ấy rất đáng tin cậy. Hơn nữa, em cũng rất quý mọi người trong nhà, muốn trở thành người một nhà với mọi người.”

Lạc Ninh nhìn chăm chú Lương Vi Vi, trực giác mách bảo cô rằng Vi Vi đang nói thật.

Nhưng cô vẫn lo rằng Vi Vi có thể hối hận sau này.

Vì vậy, cô đề nghị:

“Chị nghĩ hai người nên tìm hiểu thêm một thời gian, đừng vội đi đăng ký kết hôn. Đợi đến khi thật sự chắc chắn muốn sống với nhau cả đời rồi hẵng làm thủ tục.”

“Như vậy sẽ tốt cho cả hai. Mọi người thấy sao?”

Lý Hương Cúc lên tiếng đầu tiên:

“Bà ủng hộ ý của Ninh Ninh, bà cũng nghĩ như vậy.”

Lạc Bắc Dương cũng nói theo:

“Chú cũng đồng ý với Ninh Ninh.”

Thật ra trong lòng Lạc Thần cũng chưa thật sự yên tâm, nên anh cũng đồng tình:

“Vi Vi, vậy mình nghe lời chị họ nhé?”

Lương Vi Vi hiểu rõ lo lắng của nhà họ Lạc. Chuyện cô và Lâm Quang từng làm ầm ĩ như vậy, người ta không chê trách cô đã là quá tốt rồi.

Vì thế, cô gật đầu:

“Ừ, em cũng đồng ý.”

Lý Hương Cúc:

“Vậy thì cứ quyết định vậy nhé. Vi Vi, bà sẽ dọn sẵn cho cháu một phòng, đợi Lạc Thần xuất viện thì hai đứa về đó, chuyện sau này cứ để thuận theo tự nhiên.”

Lương Vi Vi xúc động không thôi:

“Vâng ạ, cháu sẽ nghe lời bà.”

Lý Hương Cúc bảo Vi Vi nhanh đi ăn cơm, rồi ra hiệu cho Lạc Ninh đi ra ngoài nói chuyện riêng.

“Cháu thấy Vi Vi là đứa thế nào?” – Lý Hương Cúc hỏi.

Lạc Ninh đáp:

“Cũng tốt ạ, có vẻ là một cô gái thật thà, hơi ngốc một chút, chắc hợp với Lạc Thần.”

Lý Hương Cúc gật đầu:

“Bà cũng nghĩ vậy. Với Lạc Thần, chỉ cần có người chịu ở bên sống cuộc sống bình thường là được. Bà với chú hai cháu cũng già rồi, cũng chẳng còn ở mãi được.”

Lạc Ninh vội nói:

“Bà nội, sức khỏe bà vẫn tốt mà, đừng nói mấy chuyện không may mắn như vậy.”

Lý Hương Cúc cười cười:

 

Lạc Ninh ngẫm nghĩ rồi nói:

“À phải, bà nội, cháu bảo anh Thừa Uyên đi hỏi rồi, cháu muốn thuê một mặt bằng dưới khu nhà mình, mở cho Lạc Thần một cửa hàng tạp hóa nhỏ, bà với chú hai cũng có thể qua giúp, coi như có việc làm giết thời gian.”

Lý Hương Cúc:

 

“Vậy thì tốt quá, nhưng mà mở siêu thị chắc cũng tốn không ít tiền phải không?”

Lạc Ninh:

“Bà khỏi lo chuyện đó, coi như cháu đầu tư vậy. Bà giúp cháu giám sát Lạc Thần một chút, Vi Vi đã muốn sống cùng nó thì để hai đứa cùng nhau cố gắng, sẽ không để bọn họ bị đói đâu.”

Lý Hương Cúc:

“Yên tâm, bà sẽ giám sát thật kỹ.”

Lạc Ninh:

“Chờ khi nào ổn rồi cháu sẽ nói với bà, tạm thời đừng kể cho người khác biết nhé.”

Lý Hương Cúc:

“Bà biết rồi.”

Tối hôm đó, Lục Thừa Uyên về nhà thì báo tin vui với Lạc Ninh, vừa hay có một chủ hộ muốn bán lại mặt bằng dưới khu nhà.

Anh liền mua luôn, rồi bảo Tề Thuần tìm một công ty chuyên nghiệp để lo phần thiết kế và khai trương siêu thị.

“Khu đó toàn người có tiền sống, nên hàng hóa trong siêu thị phải là loại tốt nhất,” anh giải thích.

Lạc Ninh gật đầu:

“Tất nhiên rồi. Nhưng mà, hàng hóa thì lấy ở đâu? Lạc Thần còn đang nằm viện, lại chưa có kinh nghiệm.”

Lục Thừa Uyên ôm cô vào lòng:

“Tất nhiên là phải giao cho người chuyên nghiệp lo. Thi công cũng mất ít nhất một tháng. Đến lúc Lạc Thần xuất viện rồi về, thì cho cậu ấy theo học hỏi dần, đi thu mua cũng phải theo sát mà học.”

“Chỉ cần cậu ấy có lòng học thì không sợ.”

Lạc Ninh:

“Được, mai đến bệnh viện, mình sẽ nói chuyện với nó thật kỹ.”

Hôm sau.

Lạc Ninh đến bệnh viện, như thường lệ, trước tiên là vào thăm Lạc Thần.

Lúc cô đến, y tá vừa rút ống tiểu cho Lạc Thần xong, Lương Vi Vi cũng vừa cẩn thận lau người cho Lạc Thần.

Thấy Vi Vi sẵn sàng làm những việc như vậy, thiện cảm trong lòng Lạc Ninh với cô gái này lại tăng lên vài phần.

Đợi Vi Vi rửa tay xong, cô mới kể chuyện mở siêu thị.

Lạc Thần và Lương Vi Vi đều mừng rỡ như điên.

Lương Vi Vi chưa từng đến khu nhà đó, cứ tưởng là khu bình thường, nên tưởng tượng về siêu thị cũng chỉ là dạng phổ thông.

Nhưng dù chỉ là một siêu thị nhỏ, với cô cũng là điều không dám mơ tới.

Lạc Thần đã ở đó hơn nửa năm, tất nhiên biết rõ Lạc Ninh nói đến siêu thị không phải hàng tầm thường.

Nên tâm trạng của anh càng phấn khích hơn.

Anh đầy quyết tâm cam đoan:

“Lạc Ninh, em nhất định sẽ làm thật tốt. Đợi em xuất viện rồi sẽ đi theo giám sát việc thi công, học hỏi từ đầu. Em nhất định sẽ học cho nghiêm túc.”

“Đó cũng chính là điều chị muốn nhắc em.” – Lạc Ninh nghiêm túc nói.

“Em chưa có kinh nghiệm, chồng chị đã tìm người hướng dẫn cho em, nhất định phải khiêm tốn học hỏi, đừng làm chồng chị mất mặt. Chị chỉ cho em cơ hội này thôi.”

“Nếu em không biết trân trọng, thì sau này chị sẽ không quan tâm nữa. Hơn nữa, em cũng nên rõ ràng, chị giúp em là để báo đáp bà nội, em phải thật lòng hiếu thuận với bà và ông Ngưu.”

Lạc Thần đáp:

“Em hiểu rồi, trong lòng em cũng biết rõ cả. Chỉ mong có thể sớm xuất viện.”

Lạc Ninh nhẹ giọng trấn an:

“Không cần vội, bên công ty thiết kế còn phải cử người đến đo đạc kích thước và lên bản vẽ thi công. Chắc mấy hôm nữa khi em xuất viện, đội thi công cũng sẽ bắt đầu vào làm.”

“Lúc đó em có thể về rồi qua đó xem tiến độ, nhưng nhớ cẩn thận đừng để rách miệng vết thương.”

Hôm qua Lạc Ninh còn đặc biệt dặn dò Lý Hương Cúc, bảo bà về nhắn lại với chú hai.

Nhờ chú hai nói rõ với Lạc Thần rằng, trong vòng ba tháng tuyệt đối không được thân mật với Lương Vi Vi, tránh làm rách vết thương, gây biến chứng.

Lý Hương Cúc cũng nói bà hiểu rồi, sẽ để Lạc Bắc Dương trông chừng Lạc Thần cho cẩn thận.

Vì vậy mới quyết định sắp xếp cho Lương Vi Vi một phòng riêng.

Hơn nữa, Lương Vi Vi cũng vừa phẫu thuật ngoài t* c*ng, cũng cần thời gian nghỉ ngơi, tóm lại là cả hai đều phải biết kiềm chế.

Về phía Lương Vi Vi, Lạc Ninh không quá lo lắng, người cô thật sự e ngại là Lạc Thần – một “trai tân” lâu năm, sợ là không chịu được.

Thoáng cái, đã một tuần trôi qua.

Cơ thể Lạc Thần hồi phục một cách bất ngờ, dù sao cũng còn trẻ, khả năng phục hồi rất tốt.

Hôm nay, Lạc Ninh được nghỉ bù, nên bảo tài xế lái xe đến bệnh viện đón Lạc Thần và Lương Vi Vi về khu biệt thự Hương Thủy.

Cả Lạc Thần và Lương Vi Vi đều vô cùng xúc động.

Lạc Thần thì mong sớm được nhìn thấy mặt bằng mà Lạc Ninh nhắc tới – cô bảo bên công ty thiết kế đã bắt đầu thi công rồi.

Còn Lương Vi Vi thì vừa hồi hộp, vừa mong chờ khi được bước vào một gia đình mới.

Khi xe chạy vào khu biệt thự Hương Thủy, nhìn thấy từng dãy biệt thự sang trọng hiện ra trước mắt, cô không khỏi kinh ngạc tròn mắt…

Bình Luận (0)
Comment