Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 471

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Vi Vi khẽ kéo tay áo Lạc Thần, khẽ hỏi:

“Nhà anh ở đây sao?”

Lạc Thần thành thật trả lời:

“Nói chính xác thì, bọn anh đang ở nhờ nhà của Ninh Ninh.”

Anh thấy nên nói rõ mọi chuyện với Lương Vi Vi từ sớm, tránh để cô hiểu lầm rằng nhà anh có điều kiện rồi nảy sinh những suy nghĩ không phù hợp.

Giống như mẹ anh năm xưa, lúc nào cũng chỉ mong chiếm được căn nhà của Lạc Ninh, cuối cùng phải nhận lấy quả báo.

Từ sau khi Ngô Lệ Mai mất, Lạc Bắc Dương thường hay nhắc con trai rằng: làm người thì phải có lương tâm, nếu không đến cả ông trời cũng không tha thứ.

Cho nên, Lạc Thần chưa từng dám có ý nghĩ tham lam với bất cứ thứ gì thuộc về Lạc Ninh.

Chưa kể, chính Lạc Ninh là người đã không tính toán chuyện cũ, giúp chữa bệnh cho Lạc Bắc Dương, còn chi trả toàn bộ viện phí.

Cô còn đón hai cha con anh về sống cùng bà nội để hưởng cuộc sống yên ổn. Lạc Thần luôn ghi nhớ ân tình đó trong lòng.

Anh biết rõ bản thân không có tài cán gì, đời này chỉ mong hiếu kính với bà nội, rồi an phận sống yên lành là đủ.

Về phía Lương Vi Vi, hiện giờ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Lục Thừa Uyên. Cô nhìn ra anh ấy là người có tiền, nhưng lại không biết anh ấy chính là người thừa kế của Bệnh viện Đức Khang.

Lạc Bắc Dương từng dặn anh, tạm thời đừng để Lương Vi Vi biết chuyện này, tránh gây phiền phức không đáng có cho vợ chồng Lạc Ninh.

Lý Hương Cúc từ trước đến nay cũng chưa từng nói với người ngoài rằng cháu gái mình kết hôn với cháu trai của Chủ tịch Tập đoàn Đức Khang.

Cả nhà đều giữ kín miệng.

Xe dừng lại trước căn biệt thự nơi Lý Hương Cúc đang ở.

Lạc Ninh phát hiện, ngoài chiếc xe của Ngưu Lập Quần đang đậu trước cửa, còn có thêm một chiếc xe điện nhỏ lạ mặt.

Loại xe tầm giá bốn, năm vạn tệ.

Cô thấy khó hiểu – bình thường bà nội đâu có giao du với ai, huống chi hôm nay là ngày đặc biệt, chẳng lẽ ai lại đến vào lúc này?

Lương Vi Vi vội mở cửa xuống xe, chạy vòng sang phía bên kia để đỡ Lạc Thần xuống.

Lạc Thần cũng nhìn thấy chiếc xe lạ kia, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Nghe thấy tiếng xe, Lạc Bắc Dương từ trong nhà vội vã chạy ra.

Ông cau mày nói với con trai:

“Lạc Thần, bà ngoại và mợ của con tới rồi.”

Nói rồi, ông quay sang nói với Lạc Ninh:

“Ninh Ninh, bảo tài xế lái xe đi chỗ khác đậu nhé.”

Lạc Ninh hiểu ý của ông – ông sợ người nhà họ Ngô nhìn thấy chiếc xe trị giá hàng triệu của cô rồi lại suy diễn linh tinh.

Cô khẽ gật đầu, quay sang dặn tài xế:

“Chú Chu, chú cứ về trước đi ạ, trưa ăn xong cháu sẽ gọi lại.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Tài xế gật đầu, giúp lấy hành lý trong cốp xe ra, sau đó lái xe rời đi.

Lạc Ninh lúc này mới bước vào nhà. Lương Vi Vi đỡ Lạc Thần, còn Lạc Bắc Dương thì xách hành lý giúp cả hai, cùng nhau bước vào trong.

Vừa bước vào phòng khách, bà ngoại của Lạc Thần đã vội vàng kéo con dâu đứng dậy.

“Ơ kìa, chẳng phải là Lạc Ninh sao? Bao nhiêu năm không gặp, càng lúc càng xinh đẹp, đúng là có tiền thì nhìn khác hẳn.”

“Lạc Ninh, cháu còn nhớ bà không? Bà là mẹ của thím hai cháu đây.”

 

“Bà ơi, có nước hoa quả không ạ? Cháu khát quá.”

“Có chứ, bà để sẵn nước cam trong tủ lạnh rồi, để bà đi lấy cho cháu,” Lý Hương Cúc dịu dàng đáp lại.

Mẹ của thím Ngô thấy Lạc Ninh không thèm để ý đến mình, sắc mặt lập tức sầm lại, quay sang trách Lạc Thần:

“Lạc Thần, càng lớn càng mất dạy! Bao nhiêu năm không thèm liên lạc thì thôi, giờ gặp bà mà cũng không chào lấy một tiếng à?”

Từ nhỏ, Lạc Thần đã không ưa gì người nhà họ Ngô, trong mắt anh, họ chẳng khác nào một lũ hút máu.

Anh lạnh mặt hỏi:

“Mấy người đến đây làm gì?”

Bà ngoại Ngô càng bực hơn:

“Nói gì kỳ vậy? Bà ngoại nhớ cháu, đến thăm một chút cũng không được à?”

Khóe môi Lạc Thần giật giật, không nói gì thêm, kéo Lương Vi Vi cùng ngồi xuống ghế.

Lúc này, bà ngoại Ngô ra hiệu cho con dâu Triệu Hồng.

Triệu Hồng hiểu ý, liền cười nói:

“Lạc Thần, để mợ giới thiệu nhé – đây là em họ của mợ, tên là Hứa Thanh. Hứa Thanh, đây là Lạc Thần.”

Lúc này Lạc Thần mới để ý thấy cô gái đứng sau Triệu Hồng – dáng người tròn trịa, thấp thấp.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Hứa Thanh vừa thấy anh nhìn sang thì mặt liền đỏ bừng, ra vẻ e thẹn ngượng ngùng.

Trong lòng Lạc Thần lập tức dâng lên một cảm giác bất an.

Lạc Ninh liếc nhìn Hứa Thanh một cái, lập tức đoán ra ý đồ của bà ngoại Ngô – hóa ra là đến để mai mối cho Lạc Thần.

Nhưng người không mấy khi qua lại, cớ gì hôm nay đột nhiên lại sốt sắng giới thiệu đối tượng?

Đúng lúc đó, Lý Hương Cúc mang ba ly nước cam từ bếp ra phòng khách. Ly đầu tiên đưa cho Lạc Ninh, hai ly còn lại đưa cho Lạc Thần và Lương Vi Vi.

Lương Vi Vi vội vàng nói lời cảm ơn:

“Cháu cảm ơn bà.”

Lý Hương Cúc nhẹ nhàng nói:

“Người trong nhà cả, khách sáo gì. Dạo này vất vả cho cháu rồi, nhờ có cháu chăm sóc Lạc Thần trong viện bà mới yên tâm.”

Bà ngoại Ngô vừa nhìn Lương Vi Vi vừa hỏi cháu trai:

“Lạc Thần, cô gái này là ai thế? Sao không giới thiệu với bà ngoại?”

Lạc Thần nhìn bà ta, cố tình nắm chặt tay Lương Vi Vi rồi đáp:

“Đây là vợ sắp cưới của cháu – Vi Vi.”

“Cái gì?!” Bà ngoại Ngô hét toáng lên:

“Lạc Thần, cháu đính hôn bao giờ? Sao yêu đương mà không nói gì với nhà mình?!”

“Cháu thật là càng ngày càng quá đáng!”

Nụ cười trên mặt Hứa Thanh cũng biến mất, cau mày, nhìn Lương Vi Vi bằng ánh mắt đầy oán trách và ghen ghét.

Mấy hôm trước, Triệu Hồng đến nhà họ Hứa chơi, trong lúc nói chuyện với mẹ Hứa Thanh vô tình nhắc đến chuyện bên nhà họ Lạc.

Nghe đâu, bà Ngô lúc đi múa quảng trường tình cờ gặp một bà hàng xóm cũ gần nhà cũ nhà họ Lạc.

Bà kia kể, nếu Ngô Lệ Mai còn sống, giờ đã được sống sung sướng rồi.

Trong khu truyền tai nhau rằng Lạc Ninh lấy được người chồng rất giàu, đã đón bà Lý Hương Cúc và cha con Lạc Bắc Dương về biệt thự ở ngoại ô sống.

Nghe thì có vẻ rất thật, không giống lời đồn thổi vớ vẩn.

Chỉ tiếc là khi Ngô Lệ Mai mất, người nhà họ Ngô vì không muốn bỏ tiền lo hậu sự, lại sợ nhà họ Lạc đòi lại khoản tiền năm xưa bà ta gửi về nhà mẹ đẻ, nên đã tự cắt đứt quan hệ.

Không ngờ lại bỏ lỡ một cơ hội phát tài hiếm có.

Triệu Hồng vốn chỉ vô tình nhắc đến chuyện này, nhưng mẹ của Hứa Thanh lập tức nhìn ra “thương cơ”.

Bà ta liền hỏi ngay Triệu Hồng: Lạc Thần đã kết hôn chưa? Có thể giới thiệu Hứa Thanh cho cậu ấy không?

Nếu Hứa Thanh có thể gả vào nhà họ Lạc, sau này nhất định sẽ tìm cách báo đáp nhà họ Ngô.

Triệu Hồng lúc ấy vốn không quá tán thành, bởi Hứa Thanh vừa lùn vừa tròn, cao chưa tới mét rưỡi, nặng những 160 cân.

Nhưng Triệu Hồng cũng không muốn làm phật lòng người thân bên nhà mẹ đẻ nên miễn cưỡng đồng ý giúp giới thiệu một chút.

Về phần mẹ Hứa Thanh, bà lại cho rằng con gái mình rất xứng đôi với Lạc Thần – vì Hứa Thanh nhỏ hơn Lạc Thần những năm tuổi liền cơ mà.

Lạc Thần mà cưới được Hứa Thanh thì đúng là lời to rồi.

Còn về phần Hứa Thanh, cô ta rất hài lòng với ngoại hình của Lạc Thần.

Cô ta ước chừng anh cao khoảng mét bảy lăm, còn mình chỉ mét rưỡi – đứng cạnh nhau là cặp đôi hoàn hảo.

Hơn nữa, nhà họ Lạc đang sống trong căn biệt thự đẹp đẽ sang trọng như thế, nếu cô ta gả vào, dĩ nhiên cũng sẽ được sống ở đó.

Chỉ là… vẫn chưa rõ ngôi nhà này là của ai mua.

Nhưng dù là của ai đi nữa, sau này nghĩ cách “lấy về” là được.

Thế mà giờ, giấc mộng đẹp đẽ ấy lại bị một “vị hôn thê” từ đâu chui ra phá vỡ.

Hứa Thanh lập tức xem Lương Vi Vi là tình địch.

Như thể chính Lương Vi Vi là kẻ thứ ba, giành lấy Lạc Thần khỏi tay cô ta vậy.

Còn Triệu Hồng thì hoàn toàn không ngờ Lạc Thần lại đính hôn. Trong ấn tượng của cô, Lạc Thần vẫn chưa có công ăn việc làm ổn định, vẫn chỉ quanh quẩn ở nhà ăn bám.

Một người như vậy, làm gì có cô gái nào muốn gả cho chứ?

Hơn nữa, cô gái tên Lương Vi Vi này lại xinh xắn, dịu dàng, đoan trang thế kia – sao lại có thể để mắt đến Lạc Thần được?

Chắc chắn là vì tiền mà đến.

Con gái thời nay thực dụng lắm rồi.

Thế nên, Triệu Hồng cũng đứng về phía mẹ chồng, góp lời khuyên can:

“Lạc Thần, bà ngoại con nói cũng đúng. Hôn nhân không phải chuyện chơi, nếu con có ý định kết hôn thì cũng nên bàn bạc với người nhà một tiếng. Lỡ gặp phải người không thật lòng, bị lừa mà không hay.”

Bình Luận (0)
Comment