Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 472

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Vi Vi vô thức nhíu mày lại.

Giờ thì cô đã hiểu vì sao Lạc Thần luôn tránh nhắc đến họ hàng bên ngoại của mình.

Thì ra lại là kiểu người khiến người ta phát bực như thế.

Rõ ràng là chính họ có lòng dạ xấu xa, vậy mà còn quay sang đổ lỗi cho người khác.

Lương Vi Vi cũng nhanh chóng nhận ra, người phụ nữ tên Triệu Hồng này đang muốn mai mối cô em họ vừa xấu vừa lùn của mình cho Lạc Thần.

Nếu thật sự lo cho Lạc Thần, thì chí ít cũng nên chọn lựa đối tượng một chút rồi hẵng giới thiệu.

Lương Vi Vi cảm thấy, cho dù không có cô ở đây, thì Lạc Thần cũng chẳng thể nào thích Hứa Thanh được.

Lạc Thần trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng, phản vấn lại:

“Chuyện hôn nhân của tôi, tại sao phải bàn với mấy người?”

Cả bà Ngô và Triệu Hồng đều sững sờ.

Lạc Thần nói tiếp:

“Sao thế, các người bị mất trí nhớ hết rồi à? Hay là bị lẫn? Lúc mẹ tôi qua đời, ai là người chủ động đề nghị cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa?”

“Giờ lại mò đến đây, còn muốn nhét cho tôi một ‘đống rác’, mấy người tưởng tôi ngốc chắc? Mẹ tôi có thể hồ đồ, nhưng tôi thì không.”

Sắc mặt bà Ngô lúc xanh lúc tím, cố cãi:

“Hứa Thanh là họ hàng bên nhà mẹ của mợ cháu, vừa siêng năng lại hiếu thảo với người lớn, con gái như thế có đốt đuốc cũng khó tìm, lấy vợ là phải chọn kiểu như vậy.”

“Còn cái người mà bác cháu lấy đấy, đẹp thì đẹp, sinh xong con là bỏ theo người khác luôn, chẳng phải cháu cũng biết rõ rồi sao?”

Nghe đến đây, Lạc Ninh liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo lườm thẳng bà Ngô.

Lý Hương Cúc cũng nổi giận:

“Tôi nói này, cái miệng bà đúng là còn đáng ghét hơn cả miệng chó! Tôi để bà bước vào nhà là vì bà là bà ngoại của cháu tôi.”

“Vậy mà bà lại ngồi trong nhà tôi, uống nước nhà tôi, mà đến chút lễ phép tối thiểu cũng không có. Người như bà, thì chọn được ai ra hồn chứ?”

“Bà nói đúng đấy, bà là bà ngoại của Lạc Thần. Nhưng bà đừng quên, nó mang họ Lạc, không phải họ Ngô! Chuyện hôn nhân đại sự của cháu tôi, nhà họ Ngô các người không có quyền can thiệp!”

Triệu Hồng thấy bà nội Lạc Thần giận rồi, vội vã giải thích:

“Bác gái, bác đừng giận, mẹ cháu không có ý gì đâu ạ. Chúng cháu thật sự nghĩ cho Lạc Thần, ai cũng muốn thằng bé lấy được người vợ tốt.”

“Chỉ có người nhà thì mới quan tâm được như vậy thôi.”

“Đúng là mợ quan tâm ‘người nhà’ thật,” Lạc Ninh bỗng nhiên chen lời, “nếu không thì đâu đến mức đem em họ của mình ra gán cho Lạc Thần.”

Cô khẽ cong môi cười:

“Lạc Thần, mợ cậu đã nhiệt tình vậy, sao cậu không bảo họ trả lại tiền mà mẹ cậu từng đưa cho họ đi? Cậu sắp cưới vợ rồi, chắc chắn sẽ cần tiền sính lễ mà.”

Triệu Hồng nhất thời tái mặt.

“Phải đó, mợ ơi, mợ về bảo cậu giùm cháu một tiếng,” Lạc Thần cũng phụ họa, “cháu sắp cưới vợ mà trong tay chưa có đồng nào, nhờ mợ sớm trả lại khoản tiền mà mẹ cháu cho mượn, để ba cháu còn xoay sở.”

Triệu Hồng mím môi, không nói được lời nào, trong lòng thầm nguyền rủa Lạc Ninh – tại sao phải nhắc đến tiền cơ chứ?

Đúng là càng có tiền thì càng tính toán.

Vài chục vạn mà cũng đòi.

Bà Ngô liếc nhìn Lạc Ninh, quay sang nói với Lạc Thần:

“Lạc Thần, số tiền đó là mẹ cháu đưa để báo hiếu cho ông bà ngoại, con cái hiếu thuận với cha mẹ thì đâu có chuyện lấy lại? Hơn nữa mẹ cháu mất rồi, cháu phải thay bà ấy mà hiếu thuận với chúng ta mới phải.”

Lạc Thần đáp lại không chần chừ:

“Bà ngoại, bà cũng nghe rõ rồi đấy, bà nội cháu nói rồi – cháu mang họ Lạc, không phải họ Ngô. Cháu phải hiếu thuận với ba và bà nội, còn bà, nên để cậu và mợ cháu, cùng các cháu của bà lo cho bà mới đúng.”

“Còn số tiền mẹ cháu đưa, lúc sinh thời mẹ đã nói rõ với ba cháu là CHO MƯỢN, không phải tiền báo hiếu.”

Bà Ngô còn muốn cãi lý, nhưng nhất thời không tìm ra lý do, chỉ có thể tức giận trừng mắt.

Lúc này, Lạc Bắc Dương mở miệng:

“Nếu không có chuyện gì nữa thì mời các người về đi. Lạc Thần vừa xuất viện, vết thương còn chưa lành hẳn. Đường đường là bậc bề trên, đã đến tận đây mà không hỏi han gì, lại còn trách móc từng người một.”

“Lạc Thần là người trưởng thành, nó có quyền quyết định hôn nhân của mình. Là cha nó, tôi còn không can thiệp, huống gì là mấy người. Về sau đừng đến đây nữa.”

“Đã nói dứt khoát cắt đứt quan hệ, thì đừng đổi giọng, không thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ.”

Bà Ngô tức giận trừng mắt nhìn Lạc Bắc Dương, nhưng vẫn chưa chịu đứng dậy.

Lạc Thần tiếp lời ba:

“Đúng vậy, nơi này không hoan nghênh mấy người, phiền mấy người rời khỏi ngay.”

 

Triệu Hồng khẽ kéo tay bà mẹ chồng đang tức đến đỏ mặt tía tai, khẽ gọi:

“Mẹ…”

Bà Ngô bất ngờ đứng bật dậy, trừng mắt nói:

“Lạc Thần, bà nói cho cháu biết, sau này cháu sẽ phải hối hận. Rồi chúng ta cứ chờ xem!”

Lạc Thần nhàn nhạt đáp:

“Cháu không biết sau này có hối hận không, nhưng cháu biết rõ – người đang hối hận chính là mấy người, nếu không thì đã chẳng mò đến tận đây.”

Sắc mặt bà Ngô hết xanh rồi lại tái, phẫn nộ hừ một tiếng rồi hậm hực bước ra ngoài.

Triệu Hồng vội kéo Hứa Thanh chạy theo.

Hứa Thanh vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn Lạc Thần đầy luyến tiếc, ánh mắt không cam lòng.

Ba người vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, Lý Hương Cúc liền bưng một bát nước muối từ trong nhà chạy ra, dội thẳng lên người cả ba.

Bà Ngô sững người, không tin nổi nhìn Lý Hương Cúc.

Lý Hương Cúc nghiến răng mắng:

“Xúi quẩy thật, sau này tránh xa nhà tôi ra!”

Trong nhà, Lạc Ninh nhìn theo ba kẻ không mời mà đến, quay sang dặn Ngưu Lập Quần:

“Ông ơi, ghi lại biển số xe của họ, rồi báo với bảo vệ – lần sau đừng cho họ vào nữa, đỡ phải bực mình.”

“Được.” Ngưu Lập Quần gật đầu, vội chạy ra ngoài, tranh thủ chụp ảnh chiếc xe trước khi Triệu Hồng lái đi, rồi gửi ngay cho phòng bảo vệ.

Lý Hương Cúc quay lại nhà, giận dữ nói với cháu trai:

“Lạc Thần, cháu biết vì sao hôm nay họ đột nhiên đến giới thiệu đối tượng không?”

“Bà ơi, là vì sao ạ?” Lạc Thần hỏi.

Lý Hương Cúc nói:

“Bà ngoại cháu bảo, mấy hôm trước đi múa quảng trường, tình cờ gặp bác gái hàng xóm cũ – dì Lý. Dì ấy kể cho bà biết rằng Ninh Ninh đã lấy được một người chồng giàu có, rồi cả nhà mình dọn về biệt thự ngoại ô sống sung sướng.”

Lúc này Lạc Thần đã hiểu rõ mọi chuyện, anh nói:

“Bà ơi, bà cứ yên tâm, cháu không phải mẹ cháu, cháu sẽ không dại dột như bà ấy mà đem tiền đổ vào bên đó nữa, lại càng không thể cưới cô gái kia.”

Lý Hương Cúc biết rõ, Lạc Thần không phải là kiểu người như Ngô Lệ Mai.

Bà nghiêng đầu nhìn sang Lương Vi Vi, dịu dàng nói:

“Vi Vi, để cháu phải chứng kiến chuyện không hay rồi. Nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì cũng tốt, cháu cũng biết rõ bên ngoại của Lạc Thần là hạng người thế nào rồi, sau này đừng để tâm tới họ nữa.”

Lương Vi Vi khẽ gật đầu:

“Vâng ạ, cháu hiểu rồi, bà cứ yên tâm.”

Lý Hương Cúc thở dài một tiếng:

“Thôi, cũng gần trưa rồi, bà với ông Ngưu vào bếp nấu cơm đây.”

“Bà để cháu phụ bà ạ!” – Lương Vi Vi nhanh nhảu nói – “Ngày trước cháu hay nấu ăn lắm. Từ nay cơm nước trong nhà cứ để cháu lo, việc dọn dẹp vệ sinh cháu cũng làm được ạ.”

Dù đang trong giai đoạn tìm hiểu với Lạc Thần, nhưng Lương Vi Vi không bao giờ muốn trở thành người chỉ biết hưởng thụ. Cô đã sớm xác định: việc gì có thể làm, nhất định phải chủ động làm nhiều hơn.

Lý Hương Cúc cũng muốn nhân cơ hội này xem thử Vi Vi thế nào nên đồng ý để cô vào bếp cùng.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn ba người: Lạc Ninh, Lạc Bắc Dương và Lạc Thần. Đợi mọi người đi rồi, Lạc Ninh mới quay sang hỏi:

 

Lạc Thần nghe vậy liền phấn chấn hẳn lên:

“Tiền đó có thể lấy lại được sao chị? Em vẫn còn giữ điện thoại của mẹ, trong đó có lịch sử chuyển khoản. Liệu thế có được tính là chứng cứ không?”

Lạc Ninh nói:

“Chuyện đó phải để luật sư xem qua mới chắc chắn được. Nếu em muốn đòi lại, chị sẽ nhờ luật sư bên chị chủ động liên hệ với em.”

Lạc Thần gật đầu liên tục:

“Tất nhiên là em muốn rồi! Những khoản mẹ em chuyển cho cậu mợ đều là tiền lương của ba em cả, được chuyển thẳng từ thẻ lương của ba sang tài khoản của cậu. Em có tính sơ rồi, tổng cộng hơn sáu mươi vạn.”

Lạc Bắc Dương nghe vậy thì không mấy lạc quan:

“Chứng cứ chuyển khoản thì dễ thôi, chỉ sợ họ không chịu trả. Lúc đó thì mình cũng chẳng làm được gì nhiều.”

Bình Luận (0)
Comment