Lúc này, Triệu Hồng cầm điện thoại quay trở lại.
“Đại Hải, anh trai em đồng ý cho chúng ta mượn tiền để trả cho nhà họ Lạc. Sau này mỗi tháng anh lãnh lương, nhớ chuyển trước năm nghìn cho anh ấy, cho tới khi trả xong. Tất nhiên, em cũng sẽ tiếp tục đi bán hàng ngoài chợ để phụ trả.”
Triệu Hồng vốn đã sớm không muốn sống chung với cha mẹ chồng, chỉ là chưa tìm được lý do hợp lý để mời họ ra khỏi nhà.
Hai ông bà chỉ có mỗi mình Ngô Đại Hải là con trai, chắc chắn muốn anh gánh vác chuyện phụng dưỡng tuổi già.
Miệng thì nói giữ tiền để dưỡng lão, nhưng thực tế mọi chi tiêu trong nhà đều là do Ngô Đại Hải và Triệu Hồng cáng đáng.
Ngô Đại Hải làm quản lý nhỏ trong một công ty, lương tháng hơn mười nghìn.
Triệu Hồng tự ra chợ bán đồ ăn vặt, mỗi tháng cũng kiếm được năm, sáu nghìn.
Không có thu nhập ổn định từ hai người họ, sao có thể trả nổi tiền nhà, nuôi cả gia đình lớn như vậy?
Chỉ riêng chi phí học hành của hai đứa trẻ cũng đã tốn kém không ít.
Thật sự là họ không còn đồng nào để trả cho Lạc Bắc Dương.
Trước đó, Triệu Hồng đã gọi điện cho mẹ ruột.
Cô nói rõ ý định muốn nhân cơ hội này đuổi hai ông bà ra khỏi nhà, và nhờ mẹ hỏi anh trai xem có thể cho vay tiền được không.
Anh trai cô làm kinh doanh đủ ngành nghề, xoay xở một triệu tệ là chuyện nhỏ.
Vấn đề chỉ là anh trai có muốn cho vay hay không thôi.
Mẹ cô vốn không ưa gì bà Ngô chua ngoa, nhưng lại rất quý Ngô Đại Hải – chàng rể hiền lành biết điều.
Nếu đuổi được hai ông bà đi, con gái bà sẽ sống dễ thở hơn nhiều.
Vậy nên bà lập tức chạy tới phòng con trai gõ cửa, nói rõ tình hình.
Trùng hợp thay, đúng lúc đó anh cả của Triệu Hồng vừa thu về hơn mười triệu, đang nghĩ xem nên đầu tư vào đâu.
Nghe xong chuyện của em gái, anh ta gật đầu đồng ý cho mượn.
Ngô Đại Hải nghe tin anh vợ chịu cho vay tiền thì mừng rỡ như bắt được vàng, lập tức nhảy lên ôm hôn Triệu Hồng một cái.
Anh biết mà, chỉ có vợ mình và người nhà bên ngoại mới thật lòng nghĩ cho hai vợ chồng.
Bà Ngô thấy tình thế chuyển biến thì bắt đầu cuống lên.
Vội nói: “Đại Hải, mẹ đâu có nói là không cho các con mượn đâu. Nếu chỉ là mượn thôi, thì mẹ cũng có thể cho mượn!”
Ngô Đại Hải nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, quay đầu trừng mắt nhìn mẹ.
“Mẹ đúng là nói ra được luôn ha. Nhà người ta thì mua nhà, mua xe cho con trai. Còn nhà mình thì sao? Bắt con mượn lại? Đã thế còn bắt con phải nuôi hai người già. Vậy rồi mẹ có định tính lãi không?”
Bà Ngô nghẹn lời.
Triệu Hồng kéo tay chồng lại, rồi nói với mẹ chồng: “Mẹ à, tiền của mẹ cứ giữ lại mà đóng phí viện dưỡng lão đi. Hôm nay cũng muộn rồi, hai người có thể ở lại một đêm. Nhưng sáng mai nhớ dậy sớm thu dọn đồ đạc.”
“Đại Hải, mai anh đi làm thì tiện đường đưa ba mẹ tới viện dưỡng lão luôn nhé. Căn phòng đó cũng nên cải tạo lại làm phòng làm việc, để tối anh có thể mang việc về nhà làm thêm.”
“Lũ nhỏ cũng có chỗ yên tĩnh để làm bài tập.”
Sợ có chuyện ngoài ý muốn, Triệu Hồng nói xong liền bảo Ngô Đại Hải gọi điện cho Lạc Bắc Dương để xin số tài khoản ngân hàng, cô còn phải chuyển cho anh trai.
Nói là anh trai cô vẫn đang đợi, phải chuyển khoản xong mới đi ngủ được.
Ngô Đại Hải vội vàng gọi cho Lạc Bắc Dương.
Lúc Lạc Bắc Dương nhận được điện thoại, ông đang cùng cả nhà xem tivi trong phòng khách.
Nếu không phải hiện tên người gọi là Ngô Đại Hải, ông còn tưởng đó là cuộc gọi lừa đảo.
Sau khi nhận ra, ông vội vàng chạy vào phòng tìm thẻ ngân hàng, rồi nhờ con trai – Lạc Thần gửi tin nhắn thông tin tài khoản cho Ngô Đại Hải.
Ngô Đại Hải dặn dò, bảo Lạc Bắc Dương đừng đi ngủ vội, đợi nhận được tiền thì gọi lại báo một tiếng.
Ngô Đại Hải cũng nói rõ, đây là tiền vay từ anh trai bên nhà vợ – Triệu Hồng.
Lạc Bắc Dương bán tín bán nghi, cùng cả nhà ngồi chờ tin nhắn chuyển tiền.
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Chưa đầy mười phút sau, ông nhận được thông báo tài khoản vừa nhận 970.000 tệ.
Lạc Bắc Dương kích động suýt làm rơi điện thoại.
Vội gọi con trai quay lại, bảo gọi cho Ngô Đại Hải.
Lúc Ngô Đại Hải nhận được cuộc gọi từ Lạc Thần, anh đang cùng hai đứa con ngồi ăn đồ nướng uống bia với đám Cương Bổng.
Lạc Thần gửi ảnh chụp màn hình xác nhận giao dịch trước, rồi mới gọi điện.
Ngô Đại Hải vừa nhai thịt nướng, vừa vỗ vai Cương Bổng cười nói:
“Đại ca, anh xem này, tiền trả rồi đấy nhé! Tôi không có lừa đâu. Ngô Đại Hải tôi nói được là làm được, tuyệt đối không nuốt lời.”
Lạc Thần ở đầu dây bên kia thì bối rối chẳng hiểu gì. Cậu cứ tưởng “đại ca” mà Ngô Đại Hải nói đến là anh trai của Triệu Hồng.
Không nghĩ nhiều, cậu chỉ đáp một tiếng rồi cúp máy.
Cậu còn phải bàn với cả nhà xem sẽ dùng số tiền 970.000 này như thế nào.
Lạc Thần nói: “Ba à, mình chuyển hết số tiền này cho chị Lạc Ninh đi. Trước đây chi phí chữa bệnh của ba, rồi cả tiền mở tiệm, đều là nhà chị ấy chi. Giờ con có cửa hàng rồi, chỉ cần chăm chỉ là có thể kiếm được tiền thôi.”
Lạc Bắc Dương gật đầu: “Ba không có ý kiến gì. Miễn là con thấy hợp lý là được. Nhưng con lấy vợ cũng phải đưa sính lễ cho Vi Vi nữa chứ.”
“Chú à, con không cần sính lễ đâu ạ, một đồng cũng không cần.” – Lương Vi Vi ở bên cạnh nói – “Số tiền này cứ đưa hết cho chị Ninh. Sau này con với Lạc Thần sẽ cùng nhau cố gắng kiếm tiền.”
Thấy ba người họ thật lòng muốn đưa số tiền ấy cho Lạc Ninh, Lý Hương Cúc mới lên tiếng:
“Được rồi, đừng nói nữa. Lạc Ninh đã dặn trước rồi, số tiền này cứ để Lạc Thần giữ làm vốn xoay vòng cho siêu thị. Vi Vi, tiền sính lễ để bà lo.”
“Nhưng mà bà cũng không có nhiều, nhiều lắm thì chỉ cho được hai mươi vạn thôi.”
Lương Vi Vi lắc đầu lia lịa: “Bà nội, con thật sự không cần sính lễ đâu ạ. Mọi người không chê con có quá khứ phức tạp, bằng lòng tiếp nhận con, cho con lấy Lạc Thần, như vậy con đã biết ơn lắm rồi. Con không thể nhận thêm tiền nữa đâu.”
Lạc Bắc Dương: “Nhưng mà Vi Vi, nếu bây giờ con không lấy, sau này có thể sẽ thấy tiếc đó.”
Lương Vi Vi nói: “Chú à, con thật sự sẽ không hối hận đâu. Con ăn ở đều tại đây, chẳng tốn kém gì cả.”
Lý Hương Cúc gật đầu: “Vậy thì thôi không cần sính lễ nữa, nhưng ba món vàng thì không thể bỏ.”
Lạc Bắc Dương lên tiếng: “Mẹ, ba món vàng cứ để Lạc Thần dùng tiền của con mà mua là được.”
Lý Hương Cúc quay sang nhìn Lương Vi Vi: “Vi Vi, hai đứa có muốn tổ chức đám cưới không?”
Lương Vi Vi nhẹ nhàng đáp: “Bà nội, con không còn người thân, chuyện đám cưới cứ để mọi người quyết định, có hay không đều được ạ.”
Lạc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tổ chức đám cưới cũng khá phiền phức. Thôi bọncon không làm lễ cưới nữa, đợi đi đăng ký kết hôn xong thì con dẫn Vi Vi đi mua ba món vàng, rồi mời chị Lạc Ninh với mọi người ăn một bữa cơm là được.”
Lương Vi Vi gật đầu: “Vâng, con không có ý kiến gì. Ba món vàng cũng đừng mua cái gì quá đắt tiền, để dành tiền làm vốn xoay vòng thì hơn.”
Lạc Thần cười: “Được rồi, sau này kiếm được tiền, em thích gì thì anh sẽ mua cái đó.”
Lý Hương Cúc thấy vậy thì rất yên lòng. Trong lòng bà thầm mừng vì Lạc Thần đã tìm được một cô vợ hiểu chuyện như Lương Vi Vi – đó đúng là phúc khí.
Bà tin rằng, chỉ cần hai đứa chăm chỉ làm ăn, cuộc sống nhất định sẽ khá lên.
Chiều hôm sau, nhà họ Lạc mới biết chuyện ông bà Ngô bị Ngô Đại Hải đưa đến viện dưỡng lão.
Người “mách lẻo” là một bà bạn già của Lý Hương Cúc, tình cờ cũng đang sống ở viện đó.
Bà ấy kể lại rằng, tiếng gào khóc của bà Ngô vang cả viện dưỡng lão, khiến ai nấy đều kéo nhau ra xem.
Thế nên mọi người rất nhanh đã nghe được lý do từ miệng Ngô Đại Hải.
Hóa ra là vì hai ông bà quá keo kiệt, không chịu bỏ ra một đồng, nên mới bị con trai đuổi khỏi nhà.
Lý Hương Cúc đoán ngay, chắc chắn là bà Ngô không chịu lấy tiền bán nhà cũ ra trả nợ cho Lạc Bắc Dương.
Nếu không, thì Triệu Hồng đã chẳng phải đi vay tiền anh trai.
Xem ra, sau này Ngô Đại Hải sẽ trở thành con rể bên nhà họ Triệu rồi.
Nhưng điều đó cũng không thiệt cho anh ta, nhà họ Triệu làm ăn buôn bán, điều kiện còn tốt hơn nhà họ Ngô nhiều.