Chồng Cưới Vội Là Cảnh Sát Ngầm

Chương 477

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ sau lần đó, người nhà họ Ngô không còn tới gây chuyện nữa.

Lạc Thần mời vợ chồng Lạc Ninh, cùng cả nhà ra ngoài ăn một bữa cơm, cảm ơn vợ chồng cô đã giúp đòi lại được số tiền kia, đồng thời hứa sẽ nỗ lực kinh doanh siêu thị thật tốt.

Một tháng sau.

Siêu thị chính thức khai trương, Lục Thừa Uyên mời ông nội là Lục Tân Quân tới cắt băng khánh thành.

Anh cũng nhờ Tần Lãng gọi thêm một số bạn bè đến góp mặt.

Không chỉ cư dân trong khu biệt thự Hương Thủy, mà cả cư dân ở các khu lân cận cũng bị thu hút tới.

Lạc Thần và Lương Vi Vi không những miệng lưỡi ngọt ngào mà còn chăm chỉ, khách quen ngày càng nhiều.

Về sau, Lạc Thần còn triển khai dịch vụ giao hàng tận nhà cho đơn hàng từ một nghìn tệ trở lên, doanh số trong cửa hàng lập tức tăng vọt.

Không chỉ Lạc Thần và Lương Vi Vi, cả hai ông bà và Lạc Bắc Dương cũng vào tiệm phụ giúp.

Lạc Thần giao lại việc trong tiệm cho người nhà quản lý, còn mình phụ trách phần giao hàng.

Lương Vi Vi phát hiện trái cây là mặt hàng bán chạy nhất, nên đã tìm hiểu thêm trên mạng và bắt đầu làm các khay hoa quả đẹp mắt.

Không ngờ lại trở thành sản phẩm bán chạy nhất cửa hàng.

Hằng ngày cô đều dậy sớm cùng Lý Hương Cúc đến tiệm cắt trái cây, bày biện lên khay rồi đăng vào nhóm do Lạc Thần lập ra.

Gần như được khách hàng tranh nhau đặt mua.

Những ai không đặt kịp thì phải chấp nhận đặt trước.

Cuộc sống cứ bận rộn trôi qua như thế.

Ba tháng sau khi siêu thị khai trương, Lý Hương Cúc nhờ người chọn ngày lành, để Lạc Thần và Lương Vi Vi đi đăng ký kết hôn.

Sau đó còn dẫn hai người tới tiệm kim hoàn mua ba món vàng.

Vì vẫn lo lắng cho công việc ở siêu thị nên hai người chỉ mua vàng xong là quay về làm tiếp.

Tối đó đóng cửa hàng muộn, họ chọn một quán ăn gần đó, dùng bữa đơn giản xem như mừng đám cưới.

Lục Thừa Uyên bên kia đã chính thức tiếp quản vị trí của ông nội, trở thành tân chủ tịch hội đồng quản trị, bận tối mắt tối mũi.

Thế nên hôm đó Lạc Ninh đi ăn một mình.

Tuy vậy, Lục Thừa Uyên đã đặc biệt dặn Tần Lãng chuẩn bị bao lì xì và quà mừng, nhờ Lạc Ninh thay mặt vợ chồng họ gửi tặng cho đôi tân nhân.

Bao lì xì lên tới tám vạn tám.

Khiến Lạc Thần và Lương Vi Vi hoảng hồn, không dám nhận.

Cuối cùng nhờ Lý Hương Cúc gật đầu, Lạc Thần mới dám đưa tay nhận, luôn miệng cảm ơn.

Trước khi ăn, Lý Hương Cúc với tư cách bề trên, căn dặn hai vợ chồng:

“Điều quan trọng nhất của vợ chồng là đồng lòng. Chỉ cần hai đứa một lòng một dạ, cùng nhau vun vén cho gia đình nhỏ này, thì cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp. Nhất là Lạc Thần, cháu chính là chủ cột trong nhà rồi.”

“Tiền kiếm được phải có kế hoạch. Khi trong tay dư dả, nên đi xem xét khu vực xung quanh để mua lấy một căn nhà cho riêng hai đứa. Nhà hiện giờ là của Lạc Ninh, sau này phải trả lại cho con bé.”

“Đừng như mẹ cháu, mượn nhà người ta ở mà không biết cảm kích, còn muốn chiếm làm của riêng.”

Lạc Thần nghiêm túc gật đầu: “Vâng, bà, bà yên tâm. Cháu với Vi Vi cũng mới bàn bạc rồi, đợi ít hôm nữa sẽ đi xem nhà, tính mua căn khoảng chín mươi mét vuông là đủ rồi.”

Lý Hương Cúc hài lòng: “Vi Vi là người biết lo toan, nghe lời con bé là đúng.”

Lạc Ninh để ý thấy, từ khi Lương Vi Vi gia nhập gia đình này, tinh thần của Lý Hương Cúc ngày càng tốt hơn.

Mỗi lần cô ghé thăm, bà đều vui vẻ rạng rỡ.

Dù cuộc sống bận rộn nhưng sắc mặt bà lại càng thêm hồng hào.

Điều quan trọng nhất là tâm trạng tích cực, còn chủ động nói với Lạc Ninh rằng bà phải sống thật khỏe mạnh, chờ đến lúc Lạc Thần sinh con thì bà sẽ giúp chăm sóc chắt.

 

Vì thế, cô rất sẵn lòng giúp đỡ Lạc Thần và vợ chồng cậu ấy.

Mọi thứ dường như đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng Lạc Ninh không ngờ rằng, những ngày tháng yên bình ấy lại sắp bị phá vỡ.

Chuyện xảy ra một tháng sau đám cưới của Lạc Thần.

Sáng hôm đó, Lạc Ninh như thường lệ đang cùng Diệp Tử tiếp nhận một ca tai nạn giao thông tại phòng cấp cứu.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

Mãi tới lúc giao ca buổi trưa mới có thời gian nghỉ ngơi, vừa uống được một ngụm nước thì có y tá đến báo rằng bên ngoài có người tìm.

Lạc Ninh hơi ngạc nhiên, bởi bình thường không có ai đến bệnh viện tìm cô.

Trong lòng cô chợt dấy lên một cảm giác bất an.

Cô chào Diệp Tử một tiếng rồi bước ra hành lang tìm người đang đợi.

Người ấy là một phụ nữ, đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc trên người là bộ váy công sở hàng thiết kế cao cấp.

Nghe tiếng động, người phụ nữ kia quay lại, mỉm cười nói: “Ninh Ninh, mẹ có làm phiền con không?”

Phát hiện đó là Lâm Uyển Nhu, Lạc Ninh lập tức sa sầm mặt: “Bà về từ khi nào?”

Lâm Uyển Nhu cười gượng: “Tối qua mới về.”

Lạc Ninh lạnh giọng: “Bà về làm gì? Chỉ có một mình sao?”

Chẳng ai lại không có chuyện gì mà tự nhiên quay về. Lạc Ninh cảm thấy Lâm Uyển Nhu về nước đột ngột thế này chắc chắn không phải vì điều gì tốt đẹp.

Lâm Uyển Nhu đáp: “Cũng có chút chuyện. Mẹ không về một mình, chú Chu của con cũng về, còn có em trai con nữa.”

Lạc Ninh nhíu mày.

Lâm Uyển Nhu vội vàng bổ sung: “Là con trai mẹ sinh với chú Chu con, tên là Chu Yến Trạch, nhỏ hơn con bốn, năm tuổi.”

Lạc Ninh nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển Nhu, giọng lạnh như băng:

“Tôi không có em trai. Nếu không có việc gì thì mời bà đi cho. Tôi đã nói rồi, đừng tới tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp bà, càng không muốn nghe mấy lời này.”

Thấy Lạc Ninh định quay đi, Lâm Uyển Nhu vội vàng kéo tay cô lại.

“Ninh Ninh, mẹ biết con hận mẹ, nhưng em con là vô tội. Mẹ xin con, đi gặp nó một lần được không? Nó đang ở trong bệnh viện của con đấy.”

Lạc Ninh hất tay Lâm Uyển Nhu ra, chau mày nhìn bà ta.

Lâm Uyển Nhu vội giải thích: “Nó bị bệnh rồi, là bệnh rất nghiêm trọng. Bác sĩ nói thời gian không còn nhiều nữa. Từ nhỏ nó đã biết mình có một người chị gái. Lần trước bọn mẹ về nước không dẫn nó theo, nó giận mẹ suốt một thời gian dài.”

“Ninh Ninh, con đi gặp Yến Trạch với mẹ một lần được không? Mẹ xin con đấy…”

Nhìn thấy ánh nước trong mắt Lâm Uyển Nhu, Lạc Ninh cảm nhận được bà ta có vẻ không hề nói dối.

Cô cũng muốn xem thử xem lời của Lâm Uyển Nhu có thật không.

Nếu đúng là Chu Yến Trạch bệnh nặng đến mức không còn nhiều thời gian, thì vì sao vợ chồng Lâm Uyển Nhu lại đưa cậu ta về nước?

Chỉ để gặp cô một lần ư?

Nực cười!

Cô không bao giờ tin vào mấy lời lẽ cảm động như vậy.

Lạc Ninh gọi cho tài xế, dặn anh ta đợi mười phút, rồi lạnh nhạt theo chân Lâm Uyển Nhu đến khu nội trú.

Cả hai đi đến khu bệnh phòng VIP của khoa Thận nội.

Vừa tới trước cửa phòng, đã nghe thấy một giọng nói vui vẻ đang chọc ghẹo y tá:

“Y tá xinh đẹp, chị có bạn trai chưa? Có muốn cân nhắc em không? Em đang độc thân đấy!”

Lâm Uyển Nhu nghe vậy thì ngượng ngùng nhìn sang Lạc Ninh đang đi phía sau, lập tức bước nhanh vào phòng, trách móc:

“Yến Trạch, lúc này rồi mà con còn tâm trạng đùa giỡn y tá à? Y tá à, xin lỗi nhé, con trai tôi thích đùa vậy đó, đừng chấp nó. Đến giờ còn chưa biết tháng sau có sống nổi không nữa.”

Y tá chỉ cười, rồi vừa xoay người lại thì bất ngờ thốt lên: “Bác sĩ Lạc, cô tới rồi ạ!”

Lạc Ninh chỉ gật đầu nhẹ.

Lúc đó, Chu Yến Trạch cũng quay đầu lại, mắt sáng lên vui mừng kêu lên: “Chị? Chị là chị cùng mẹ khác cha của em – Lạc Ninh đúng không?!”

Y tá bên cạnh sững người kinh ngạc. Nãy giờ cô đã thấy Chu Yến Trạch rất quen mặt.

Giờ thì hiểu rồi – cậu ta và Lạc Ninh có khuôn mặt rất giống nhau.

Quay sang nhìn Lâm Uyển Nhu, y tá lại càng tin chắc lời Chu Yến Trạch nói là thật.

Vị quý bà thanh lịch trước mặt đúng là mẹ của Lạc Ninh, và chàng trai này chính là em trai cùng mẹ khác cha của cô!

Bình Luận (0)
Comment